80s toys - Atari. I still have
Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ

Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ

Tác giả: D Điều Lệ Táp

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325303

Bình chọn: 7.00/10/530 lượt.

phải xuất hiện tại lễ đính hôn, lại để cho ký giả chụp được hình ảnh anh ra vào hộp đêm. Mạc Vi Phẩm tức giận cũng là chuyện đương nhiên, có điều tại sao Mạc Vi Phẩm có thể không phân tốt xấu mà đánh người.

– Được rồi! Mạc Vi Phẩm, anh nên nghe con trai giải thích mới phải! – Vũ Phong Nhi gạt tay Mạc Vi Phẩm đi, hốc mắt theo đó đỏ lên, mặt của con trai cũng sắp bị Mạc Vi Phẩm phá hủy, bà có thể không đau lòng sao?

– Không có gì để giải thích, chuyện giống như báo chí viết! Bây giờ các người đã biết đáp án, có thể đi rồi! – Mạc Duy Dương kéo tay Diệc Tâm Đồng, bỏ lại hai người dưới lầu, kéo cô đi thẳng lên lầu.

– Rầm! – một tiếng, cửa phòng bị sập lại, anh buông tay cô ra, trực tiếp ngồi lên giường lớn, cúi đầu đốt một điếu thuốc, nói với cô – Về phòng của mình đi!

Hai tay Diệc Tâm Đồng xoắn lại với nhau, cắn môi nhỏ giọng hỏi:

– Người khỏe chứ?

Anh nâng đôi mắt chim ưng nhìn cô, bỗng nhiên nở nụ cười, dấu tay in trên mặt màu đỏ thoạt nhìn cũng có phần buồn cười, nhưng cô một chút cũng không cười nổi, bởi vì cái tát kia coi như là anh thay cô chịu.

Cô từ từ tới gần anh, ngồi xổm người xuống, tay nhỏ bé đưa đến gương mặt của anh, dịu dàng hỏi:

– Có phải rất đau không?

Động tác hút thuốc cảu anh dừng lại, nhìn đôi mắt sắp rơi lệ của cô, mím khóe môi khêu gợi, kéo cô từ mặt đất lên, đầu dựa vào trán của cô, dịu dàng nói:

– Không đau!

Nước mắt của cô ào ào chảy xuống, cô biết anh đang an ủi cô, tay nhỏ vuốt mặt của anh, cảm thụ nhiệt độ trên người anh. Cô nhỏ giọng nói:

– Mạc thiếu gia! Có phải người từ trong bữa tiệc đính hôn trốn ra ngoài?

Thái độ của anh đông cứng, nhìn cô hỏi:

– Cái gì gọi là trốn ra được? Tôi là lái xe ra ngoài!

Cô cười rộ lên, anh còn có tâm tình nói đùa.

Anh tự tay vuốt vuốt tóc của cô, môi trực tiếp hôn lên môi cô:

– Có phải nên bồi thường lại tôi hay không?

# đã che giấu # ******

Diệc Tâm Đồng ngủ trên giường của anh cho đến khi trời sáng. Khi tỉnh lại, bên kia giường chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo, anh đã sớm rời giường. Cô khó chịu từ trên giường bò dậy, cảm giác nơi phía dưới rất đau. Đều do người đàn ông kia, hoàn toàn không coi cô là người, cả đêm ép buộc cô làm chuyện đó với anh.

Cô đang chuẩn bị xuống giường, cửa phòng mở ra, Mạc Duy Dương đi vào.

– Dậy rồi? – Anh đi tới bên giường, kéo tay cô, dúi vào tay cô một túi thuốc, nói -Một là thuốc để thoa, chủ yếu là thoa phía dưới của em, một hộp thuốc khác là . . . . .

Diệc Tâm Đồng liếc nhìn hộp thuốc được gói lại, anh không nói, cô cũng biết là thuốc gì rồi, thuốc tránh thai!

– Em biết, em sẽ uống hết! – Cô nắm chặt thuốc trong lòng bàn tay, sắc mặt có chút tái nhợt.

– Không cần uống hết, uống một chút là được rồi, bây giờ em không thích hợp mang thai! – Anh cầm tay của cô nói.

Hốc mắt của cô đỏ lên, gật đầu một cái. Chính cô cũng là một đứa trẻ, sao có thể làm cho một đứa trẻ nữa đi đến cuộc đời này, hơn nữa vị hôn thê của anh là Mộ Dung Tuyết, cũng không phải cô, sao cô có tư cách mang thai đứa bé của anh.

– Đi rửa mặt nhanh lên một chút, bữa ăn sáng đã dọn lên bàn, ăn lạnh đối với dạ dày không tốt, ăn rồi đi học! – Anh đứng dậy vỗ bả vai của cô nói.

Cô cúi đầu đứng dậy đi tới phòng tắm.

Xé rách túi thuốc ra, cô ngồi lên bồn cầu, dùng miếng bông thấm thuốc, chịu đựng đau đớn thoa lên phía dưới, thuốc thoa lên có chút mát lạnh, bắt đầu có tác dụng giảm bớt đau đớn.

*** Đổi cách xưng hô nhé!!! Hơi lạ lạ chút.

Cửa phòng tắm bị gõ mấy cái, truyền đến giọng của người đàn ông kia:

– Xong chưa, anh phải đi làm rồi!

– Được, anh đi trước đi! Em xong ngay đây! – Cô lấy miếng bông ném vào thùng rác, kéo quần, sau đó tìm được một hộp thuốc tránh thai, tùy tiện nhét mấy viên vào trong miệng.

Một mùi vị đắng ngắt lan tràn khắp miệng, cô vội vàng lấy một một cốc nước, một hơi uống hết.

– Khụ khụ! – Thuốc đều rất khó uống!

Diệc Tâm Đồng mới vừa vào phòng học, Lăng Xảo Xảo không biết từ nơi nào chạy ra. Cô ta phốc một tiếng quỳ trên mặt đất, lôi kéo tay của cô khóc thét nói:

– Đồng Đồng, cầu xin cậu cứu tớ… không phải tớ cố ý muốn bán cậu đi, tớ bị người khác sai khiến!

Diệc Tâm Đồng sửng sốt một chút, không hiểu cô phải cứu cái gì cho cô ấy? Chẳng lẽ Mạc thiếu gia đã phái người tra ra được?

– Trước hết cậu đứng lên đi, có chuyện gì từ từ nói, bộ dạng này của cậu làm tớ không có cách nào nói chuyện được với cậu, bởi vì tớ hoàn toàn không nghe rõ cậu đang nói gì. . . . . . – Cô đỡ Lăng Xảo Xảo từ mặt đất lên vì rất nhiều bạn học đã chú ý tới họ ở bên này. Cô vẫn chưa thành người lớn như vậy, để người khác phải quỳ xuống.

– Có người cảnh cáo tớ, nếu như không xin lỗi cậu, sẽ đốt nhà của tớ, cho nên. . . . . . tớ. . . . . . hu hu! – Lăng Xảo Xảo đã khóc không thành tiếng.

Có thể nói ra lời đe dọa này, ngoài người đàn ông kia thì còn có thể là ai!

– Cậu không cần lo lắng, không có việc gì!

– Vậy cậu chịu tha thứ cho tớ? Cậu chịu bỏ qua cho tớ sao? Đồng Đồng tớ biết ngay cậu tốt nhất! Cám ơn cậu! – Lăng Xảo Xảo cười rộ lên, kéo tay của cô cảm kích một hồi. Nhưng làm Diệc Tâm Đồng cảm thấy nghi ngờ nhất là rốt