
Diệc Tâm Đồng nhìn cô một cái, sau đó lên lầu.
Cho đến khi bên ngoài biệt thự vang lên một tiếng dừng xe, cô mới từ trên giường ngồi dậy.
Cô đi tới cửa phòng, nghe lén âm thanh lầu dưới.
Mạc Duy Dương vừa vào phòng khách, tầm mắt lơ đãng liếc thấy Mộ Dung Tuyết ngồi trên ghế sa lon, thái độ có thể dùng từ sững sờ để hình dung, vì anh không ngờ Mộ Dung Tuyết sẽ xuất hiện ở đây.
– Sao em lại tới đây? (đính hôn rồi đổi xưng hô để hợp hơn)
Mộ Dung đứng dậy đi tới trước mặt anh, đưa tay giúp anh cầm lấy cặp trên tay, cười nói:
– Cha bảo em tới đây ở, thuận tiện giúp anh xử lý việc nhà!
Lông mày Mạc Duy Dương trong lúc vô ý nhíu lại, còn chưa gả đi, đã đổi cách xưng hô gọi cha, gọi thật đúng là trôi chảy.
– Ngày mai quay về nhà mình, trước khi chưa kết hôn, chúng ta phải giữ vững khoảng cách nhất định!
– Ha ha, giữ khoảng cách làm gì, chúng ta đã đính hôn? – Cô giơ tay lên chỉ chiếc nhẫn cười nói.
Mạc Duy Dương nhìn cô một cái, giọng lạnh lùng ra lệnh:
– Không về cũng được, ngủ trên ghế sa lon ở phòng khách đi!
– Này. . . . . . Mạc Duy Dương, chẳng lẽ anh không sợ em đâm chọc với cha? Làm sao anh có thể để cho em ngủ trên ghế sa lon? Nhớ lại đêm cô đi Hawai tìm anh đó, anh cũng bảo cô ngủ trên sa lon, cô đã tức một bụng, tại sao còn có thể để cho cô ngủ trên sa lon nữa!
Mạc Duy Dương thật sự lười phải giải thích với cô, trực tiếp móc điện thoại ra, kêu lên:
– Tới đây đón người!
Mộ Dung Tuyết vội giành lại điện thoại di động của anh hỏi:
– Mạc Duy Dương, anh gọi cho ai đó?
– Lục Hạo Nam! Bảo cậu ta chứa chấp em! – Mạc Duy Dương thẳng thắn nói rõ với cô.
Mộ Dung Tuyết cúp điện thoại một cái, mắng:
– Mạc Duy Dương, em thật sự là chịu đủ anh, nếu không thích em, sao còn phải đính hôn với em!
– Cái này em hẳn là rất rõ ràng! – Mạc Duy Dương đút tay vào trong túi quần nói.
Nước mắt từ hốc mắt Mộ Dung Tuyết rơi ra ngoài, mặc dù cô vẫn biết anh không thích cô, nhưng đây là lần đầu tiên anh làm cho cô đau lòng như vậy, chẳng lẽ gia đình của cô còn hơn cả cô sao?
– Mạc Duy Dương, anh hãy nghe cho kỹ, em cảm thấy chúng ta có cùng chung suy nghĩ, đó chính là hai bên chúng ta đều không thích lẫn nhau, nhưng gia đình hai bên lại có thể mang lại ích lợi cho nhau, chúng ta cứ như vậy suốt cả đời đi! Vì lợi ích của gia tộc, sống chung một chỗ đi! Bây giờ em lập tức đi, em cũng sẽ không đâm thọc anh với bác Mạc, coi như em đã ở nơi này rồi! – Cô lướt qua anh, nhặt túi rơi trên ghế sa lon lên, lại bị anh giữ chặt lấy cổ tay.
Mặc dù Mạc Duy Dương không thích cô, nhưng cuối cùng cô cũng chỉ là một cô gái, cô có nước mắt có tự tôn, cho nên lời vừa rồi của anh đã thương tổn tới cô.
Anh ôm cô vào trong ngực, nhẹ giọng nói ra:
– Thật xin lỗi, tối nay cứ ở nơi này đi! Phòng của anh cho em ngủ, anh ngủ trên sa lon! (DTĐ hoàn toàn bị bỏ quên _ _ anh này quá phũ)
Khuôn mặt Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, có chút không phản ứng kịp, thì ra người đàn ông này sợ nước mắt của phụ nữ, xem ra cô đã nhận rõ anh rồi.
Nếu anh sợ cô khóc như vậy, cô càng khóc to cho anh nhìn.
– Hu hu! Mạc Duy Dương, anh có thể chán ghét em, nhưng anh không thể đối xử với em như vậy!
– Được rồi, lên lầu đi! – Mạc Duy Dương đưa tay giúp cô lau nước mắt, mặc dù chỉ là một động tác không đáng kể, nhưng ở trong mắt của Diệc Tâm Đồng lại có ý nghĩa khác. Với vị trí của cô, từ nơi này nhìn sang, vừa đúng thấy động tác Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu, còn Mạc Duy Dương cúi đầu, mặt của hai người ở rất gần, giống như đang hôn.
Trốn ở sau cửa, Diệc Tâm Đồng trực tiếp ngã lên cửa. Không phải đã sớm đoán được sẽ là loại kết quả này sao? Tại sao mắt thấy hình ảnh bọn họ thân thiết, cô lại cảm thấy trong lòng khó chịu như vậy, khó chịu đến cả hít thở cũng thấy đau, nhất là sau khi cô cho anh lần đầu tiên, cô càng thấy được cô không thể rời bỏ anh, còn anh thì sao?
Anh cần cô sao? Lúc anh ôm Mộ Dung Tuyết có nghĩ tới cô không? Cho dù là một chút xíu, một chút xíu cũng đủ rồi!
Ngẩng đầu lên, gấp gáp làm cho nước mắt không thể chảy xuống, liều mạng nuốt nghẹn ngào trong cổ họng xuống, cho đến khi ngực không còn đau.
Một tòa biệt thự truyền ra tiếng kêu khổ sở; “A!”
Sắc mặt Dư Uy bầm đen nắm chăn, khóc rống nói:
– Cha, cứu con, thật khó chịu!
Dư Sở cha của Dư Uy đứng bên cạnh giường, dùng gậy đánh hắn trên giường, mắng:
– Cái tên súc sinh này, buôn bán cho tốt không làm, cố tình đi trêu chọc tổng giám đốc tập đoàn Diệu Hằng, mày bảo tao giúp mày thế nào hả? Cái thằng khốn này!
Dư Uy vì chơi NP mà bị dính bệnh tình dục, được bác sĩ chẩn đoán về sau không thể “cứng” lên nữa.
– Cha, gọi cậu và anh họ giúp một tay! Cha không thể nhìn đứa con độc nhất của cha đi chết chứ? Cha. . . . . . hắn chụp hình con trần truồng rồi công chiếu đó! Chẳng lẽ những thứ này cha đều mặc kệ sao? – Dư Uy giống như bắt được một cây rơm cứu mạng cuối cùng, liều chết kiên cường ôm lấy cánh tay Dư Sở khóc thét.
Dư Sở một bộ dạng hận không thể đánh chết bản mặt của hắn, một tay đẩy hắn ngã trên giường, xoay về phía người làm ra lệnh:
– Trông tên súc sinh này thật kỹ cho ta, không cho hắn bướ