Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ

Satan dịu dàng, nhặt được cô vợ nhỏ

Tác giả: D Điều Lệ Táp

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325313

Bình chọn: 9.5.00/10/531 lượt.

thể cô nhỏ nhắn nép trong ngực của anh, cùng cơ thể cao lớn của anh tạo nên đối lập rõ rệt.

Diệc Tâm Đồng như mèo con liếm khóe miệng một cái, bàn tay trên lưng làm cho cho cô không thoải mái lật người, ngay lúc lật người khiến cô lập tức tỉnh táo lại, bởi vì một bàn tay đột nhiên đè cái mông của cô xuống, âm thanh khàn khàn từ đỉnh đầu truyền đến:

– Đã tỉnh rồi hả?

Cô trợn to mắt, tầm mắt theo ánh sáng, nhìn thẳng lên trên lồng ngực trần trụi, cho đến khi đối diện mắt phượng đang mỉm cười của anh. Cô không nhịn được nuốt nước bọt một cái, mà tay của cô thì đang mập mờ chống ở ngực của anh, cô băn khoăn lo lắng, cơ thể cứng đơ.

Hình ảnh kích tình ngày hôm qua từ từ chắp vá lại, mặt của cô đỏ đến tận cổ, cái miệng nhỏ nhắn run lên.

Anh nắm bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên môi hôn một cái, nhỏ giọng:

– Có khỏe không?

Cô gật đầu một cái, hoàn toàn không rõ anh đang hỏi cái gì.

– Chắc chắn chứ? – Đột nhiên anh lật người cô một cái lại đè lên người anh, cô kêu lên một tiếng, phần lưng mềm mại đặt trên lồng ngực của anh, có chút khó chịu và khác thường.

Cuối cùng cô mới kịp phản ứng, vừa rồi là hỏi tình trạng cơ thể của cô. Nhớ tới tối qua hai người chiến đấu hăng hái, phía dưới của cô vẫn còn rất đau, khuôn mặt cô có phần kỳ quái nói:

– Vẫn còn rất đau ….!

Anh cúi đầu hôn tóc của cô, ngón tay giữ chặt eo thon nhỏ, thở dài nói:

– Hôm nay bỏ qua cho em trước!

Một tay anh kéo cô từ chỗ ngồi lên, sau đó nét mặt nghiêm túc hỏi:

– Tại sao lại xuất hiện ở hộp đêm Mị Ảnh?

– Em. . . . . . – Bất thình lình cô nghĩ đến tất cả xảy ra tối hôm qua, là Lăng Xảo Xảo. . . . . . nhưng cô có nên nói cho anh biết hay không, cô bị Lăng Xảo Xảo bày mưu? Dựa vào tính cách của Mạc Duy Dương, anh ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho Lăng Xảo Xảo. Mặc dù Lăng Xảo Xảo hại cô thiếu chút nữa thất thân, nhưng cô cũng không muốn Lăng Xảo Xảo bị anh trừng phạt.

– Em. . . . . .

– Được rồi, em không nói tôi cũng sẽ điều tra rõ ràng! Trước hết đến trung tâm mua bộ quần áo, sau đó trở về biệt thự! – Anh buông lỏng cô ra, sau đó chuyên tâm lái xe.

Diệc Tâm Đồng lấy tay khép lụa mỏng không che được cảnh sắc phía dưới, mặt đỏ bừng cúi đầu.

Điện thoại của Mạc Duy Dương đột nhiên vang lên, mắt anh nhìn vào hiển thị trên điện thoại, trong phút chốc sắc mặt xuất hiện biến hóa. Là Mạc Vi Phẩm gọi tới, không cần nghĩ cũng biết ý định của Mạc Vi Phẩm khi gọi điện tới, trực tiếp ấn nút nghe, anh giương khóe môi khêu gợi.

Xe ngừng lại trước biệt thự, người làm vội vàng tiến lên đón, sắc mặt tái nhợt nói:

– Mạc thiếu gia, chủ tịch và phu nhân đã tới!

Nghe vậy, trên mặt Mạc Duy Dương và Diệc Tâm Đồng đều lộ ra vẻ khiếp sợ.

Mạc Vi Phẩm và Vũ Phong Nhi chưa từng tới biệt thự này, mà lần này lại bất ngờ ghé thăm, nhất định không có chuyện gì tốt.

Mạc Duy Dương nhìn cô một cái, vẻ mặt phức tạp nói:

– Lát nữa đi thẳng lên lầu, mặc kệ nghe được cái gì cũng làm không nghe biết!

Diệc Tâm Đồng cắn môi gật đầu một cái, sau đó cùng anh vào phòng khách.

Toàn bộ tầm mắt của Mạc Vi Phẩm và Vũ Phong Nhi ngồi ở phòng khách nhìn về phía bên này, Vũ Phong Nhi vội vàng kêu lên:

– Dương, hai người đi đâu cả đêm?

Vừa nhìn quần áo hai người, cũng biết họ qua đêm bên ngoài.

Mạc Duy Dương liếc nhìn Mạc Vi Phẩm và Vũ Phong Nhi ngồi trên ghế sa lon, vỗ bả vai của cô, nói:

– Em lên lầu trước đi!

– Cô ta không cần vội lên lầu!

Mạc Vi Phẩm đứng dậy, trong tay nắm tờ báo, đi tới chỗ bọn họ, bàn tay giơ lên, tờ báo đập vào mặt Mạc Duy Dương.

Tờ báo rơi xuống mặt đất, cái tựa đề siêu lớn kèm với hình ảnh, khiến cho sắc mặt Mạc Duy Dương và Diệc Tâm Đồng đồng thời thay đổi.

– Đồ vô liêm sĩ! – Mạc Vi Phẩm vung tay lên một cái tát tới, Mạc Duy Dương không hề né tránh, cứng rắn bị một cái tát. Gương mặt tuấn tú lập tức hiện ra năm dấu tay. Diệc Tâm Đồng nghẹn ngào ngăn ở trước mặt của Mạc Duy Dương, khóc rống nói – – Bác trai, xin đừng đánh anh ấy, tất cả là lỗi của tôi!

Mạc Vi Phẩm đưa tay chỉ vào mũi cô mắng:

– Cô cút ra khỏi nơi này cho tôi! Đừng phá hư quan hệ giữa con dâu với con tôi!

Cơ thể Diệc Tâm Đồng hoảng loạn, bước chân lảo đảo, nước mắt giàn giụa.

Mạc Duy Dương đưa tay giữ chặt hông của cô, lắc đầu một cái, nhìn về phía Mạc Vi Phẩm nói:

– Mắng đủ chưa! Chuyện của tôi và cô ấy còn chưa tới lượt ông nhúng tay vào! Tôi đã đính hôn với Mộ Dung Tuyết theo yêu cầu của ông, về phần tôi với cô ấy chung sống như thế nào, đó là tự do của tôi!

Mạc Vi Phẩm giận đến đỏ cả khuôn mặt già, đưa tay lại thêm một cái tát.

Vũ Phong Nhi thật sự không nhìn được, vội vươn tay kéo tay của Mạc Vi Phẩm, khuyên nhủ:

– Ông xã, chúng ta chỉ có một đứa con trai, ông muốn đánh chết nó sao?

– Đánh chết càng tốt, bớt cho nó làm tôi tức chết! – Mạc Vi Phẩm nhìn chằm chằm Mạc Duy Dương.

Mạc Duy Dương mím môi, sắc mặt khó coi hai tay đặt ở trên vai Diệc Tâm Đồng.

Diệc Tâm Đồng đã sớm khóc đến hoa lê đẫm mưa, cô khóc không phải bởi vì Mạc Vi Phẩm mắng cô, mà là đau lòng thay Mạc Duy Dương.

Hẳn là Mạc Duy Dương bỏ lại Mộ Dung Tuyết ở lễ đính hôn chạy đến tìm cô. Hôm qua anh vốn nên


XtGem Forum catalog