
vàng đứng dậy theo, chắp tay trước ngực nói:
– Cảm ơn ngài đã hào phóng, tôi thay tất cả trẻ em của cô nhi viện trịnh trọng cám ơn ngài!
Vũ Thịnh Thiên và Phi Ưng ra khỏi cổng cô nhi viện, Vũ Thịnh Thiên cũng tạm biệt với Phi Ưng.
Vốn là Phi Ưng muốn đi tiếp cùng với ông, nhưng trên đường có chút việc mới xuất hiện, anh không đi được. Cho nên chuyện kế tiếp sẽ để cho Vũ Thịnh Thiên tự mình đi xử lý.
Vũ Thịnh Thiên không biết liên lạc với Diệc Tâm Đồng như thế nào, chỉ có thể tìm đến Vũ Lạc Trạch, bảo anh cho ông biết số điện thoại của Diệc Tâm Đồng.
Vũ Lạc Trạch tò mò hỏi:
– Chú hai, chú cần số điện thoại của Đồng Đồng làm gì thế!
GiọngVũ Thịnh Thiên như nghẹn ngào nói:
– Vũ nhi, Đồng Đồng. . . . . . con bé là em gái của cháu! Nó là con gái của chú!
Ly trà Vũ Lạc Trạch cầm trên tay rớt xuống đất’xoảng’ một tiếng, không dám thừa nhận hỏi:
– Chú hai, Đồng Đồng. . . . . . sao lại là con gái của chú. . . . . . Vậy cháu không phải là anh trai cô ấy sao!
– Không sai, Đồng Đồng chính là đứa con gái thất lạc nhiều năm của chú!
Không không không. Vũ Lạc Trạch dường như nghe được tiếng cõi lòng mình tan nát. Cô gái anh yêu lại là em gái của anh, anh thất vọng ngã ngồi trên ghế, đôi mắt rã rời cũng không có tiêu cự.
Cúp điện thoại, anh vẫn còn trong mê man. Anh lại có nhiều hơn một người em gái, ha ha! Đột nhiên anh cực kỳ bi thương bắt đầu cười ngây ngô.
Diệc Tâm Đồng nhận được một cuộc gọi từ dãy số xa lạ, âm thanh từ bên đầu kia điện thoại truyền đến cũng rất quen thuộc:
– Đồng đồng, có thể ra ngoài gặp mặt được không!
– Ngài là? – Cô nghi ngờ mà hỏi.
– Chú là Vũ Thịnh Thiên, chú hai của Vũ Lạc Trạch! – Vũ Thịnh Thiên gần như sắp rơi lệ.
Diệc Tâm Đồng có hơi do dự, nhưng nhớ tới người chú cô độc đó nên cũng không nhẫn tâm cự tuyệt, gật đầu một cái:
– Vâng!
Diệc Tâm Đồng bắt một chiếc taxi, sau đó đến khách sạn Vũ Thịnh Thiên nói. Xuống xe đi vào cửa chính của khách sạn.
Vũ Thịnh Thiên nói là lầu hai? Cô đi thang máy lên lầu. Mạc Duy Dương mới vừa xã giao xong với một khách hàng khó chịu, từ phòng đi ra, lúc ngẩng đầu đúng dịp thấy một bóng dáng quen thuộc đẩy cửa căn phòng bên cạnh ra đi vào.
Đồng Đồng? Sao cô ấy tới đây? Anh bước nhanh đến cửa phòng, ngẩng đầu ghi nhớ số phòng. Xuống lầu, anh hỏi:
– Tôi muốn biết thông tin khách phòng số 2018!
Cô gái ở đại sảnh vốn nên làm việc theo quy định, không thể tùy ý tiết lộ thông tin về khách. Nhưng ai bảo dáng dấp đối phương quá mức anh tuấn, cô nhìn không chớp mắt, đã sớm quên hết quy định, xuất tư liệu của khách ra màn hình máy tính, đỏ mặt ngượng ngùng nói:
– Là một vị họ Vũ thuê phòng!
Họ Vũ? Hai hàng lông mày Mạc Duy Dương không tự chủ nhíu lại, chẳng lẽ là Vũ Lạc Trạch? Tên này, chẳng lẽ đến giờ vẫn còn ý định với Đồng Đồng? Anh lập tức gọi cho Vũ Lạc Trạch một cú điện thoại.
Điện thoại vừa thông, anh lập tức không nhịn được mở miệng mắng to:
– Vũ Lạc Trạch, lập tức đưa Đồng Đồng xuống lầu!
Vũ Lạc Trạch tò mò hỏi:
– Dương, cậu đang phát bệnh thần kinh gì đấy, hiện tại tôi không ở cùng Đồng Đồng, còn nữa. . . . . . không phải là cậu mất trí nhớ sao? Sao lại nhớ số di động của tôi thế!
– Chẳng lẽ cậu không biết có thứ gọi danh bạ sao? Tôi không muốn nghe cậu nói nhảm, lập tức đưa cô ấy xuống lầu, nếu không tôi không ngại xông vào trong phòng! – Mạc Duy Dương cắn răng nghiến lợi nói.
CHƯƠNG 91: CẬU TA KHÔNG XỨNG VỚI CON
– Chẳng lẽ cậu không biết có thứ gọi danh bạ sao? Tôi không muốn nghe cậu nói nhảm, lập tức đưa cô ấy xuống lầu, nếu không tôi không ngại xông vào trong phòng! – Mạc Duy Dương cắn răng nghiến lợi nói.
Đi lên lâu như vậy cũng còn chưa thấy xuống, Mạc Duy Dương không dám tưởng tượng hai người sẽ làm cái gì ở trong phòng? Tới cái nơi như khách sạn này có thể làm ra chuyện gì tốt. Nghĩ đến cô trốn anh và lén lút gặp mặt Vũ Lạc Trạch ở khách sạn, một ngọn lửa không tên trong nháy mắt bắt đầu cháy rừng rực.
Diệc Tâm Đồng vào trong phòng, tầm mắt nhìn khắp nơi, có chút nhút nhát kêu lên:
– Chú!
– Con đã đến rồi! – Vũ Thịnh Thiên bất thình lình xuất hiện ở trước mặt cô, mỉm cười nhìn cô.
Diệc Tâm Đồng ngẩng đầu nhìn ông, hỏi:
– Chú gọi cháu đến đây có chuyện gì?
– Lại đây ngồi đi! Hẳn là đói bụng rồi! Không cần đứng đó. – Ông thay cô kéo cái ghế ra, mỉm cười kêu lên.
Diệc Tâm Đồng nhìn một bàn thức ăn ngon, có phần khó từ chối thịnh tình, khéo léo ngồi xuống. Vũ Thịnh Thiên lấy bát đũa giúp cô, nói:
– Ăn đi, không cần khách khí!
Trong mắt của ông mang theo cưng chiều, cùng với vui sướng nói không ra lời. Rốt cuộc gặp lại được con gái của mình, Huyên Nhi trên trời có linh thiêng cũng sẽ nhắm mắt, hốc mắt có chút ướt át, lại bị cô nhìn thấy.
– Chú, chú bị sao vậy?
Cô vội đưa khăn giấy cho ông, chỉ ăn bữa cơm với cô, ông ấy nhất thiết phải kích động như thế sao?
Ông lau lau nước mắt, cười nói:
– Đồng Đồng, có thể nói một chút chuyện về tuổi thơ của con không?
Diệc Tâm Đồng cho rằng ông ấy muốn nghe chuyện của cô để giải sầu, định bụng nói một chút chuyện có liên quan trong ký ức của cô từ trước đến giờ.
Đó là m