
ra.
– Tôi là Kỷ Vân của H&S. Hãy nói cho tôi biết tình trạng của con gái tôi! – Trong giới y khoa, Kỷ Vân khá có tiếng. Cô rất giỏi và còn là học trò cưng của vị giáo sư nổi tiếng của ngôi trường danh tiếng tại Mỹ.
Y tá nghe vậy, ngạc nhiên, trong mắt liền xuất hiện sự sùng bái và ngưỡng mộ, nhưng cô sớm lấy lại sự nghiêm túc của mình.
– Bệnh nhân bị chém sau lưng, vết chém dài và sâu. Một viên đạn sượt qua vai trái, không ảnh hưởng nhiều. Hiện giờ các bác sĩ đang cầm máu và xử lí vết thương. Sẽ nhanh thôi ạ!
Vừa dứt lời, một giọng nói gấp gáp vang lên:
– Trong kho hết máu nhóm A rồi, người nhà bệnh nhân có đây không?
– Có! Tôi là bố nó! Lấy máu của tôi đi!
– Mời anh theo tôi!
Nguyên Hoàng đi theo y tá, Khắc Huy ở lại, quay sang nhìn nhóm thanh niên đã cứu nó, anh mỉm cười rồi nói:
– Gia đình chú nợ các cháu một ân tình! Không biết làm sao để thể hiện lòng cảm kích và biết ơn. Đây là danh thiếp của chú, có gì cần giúp đỡ, các cháu đừng ngại, hãy để cho gia đình chú có thể báo đáp ân tình ngày hôm nay!
Vĩnh nhìn danh thiếp, nhận lấy rồi nói:
– Danh thiếp cháu xin nhận, còn chuyện báo đáp không cần đâu chú ạ! Giúp người là lẽ thường tình, có gì đâu mà phải báo đáp hả chú?
– Thế sao được! Cháu đã cứu con bé nhà chú, mà thế này thì gia đình chú áy náy lắm!
Vĩnh cười nhìn Khắc Huy, rồi nói:
– Vậy thì thế này đi! Đợi khi con gái chú khỏe lại rồi, gia đình chú mời bọn cháu một bữa, thế là được rồi ạ!
– Được, được! Cho chú số điện thoại để liên lạc nhé!
– Vâng. 098xxx
Trong khi đó, anh và cậu ngồi yên lặng trên dãy ghế chờ, mắt nhìn cửa phòng cấp cứu không rời.
~~
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, lúc này, cánh cửa phòng cấp cứu bật mở. Mọi người vội vàng đứng dậy, chạy về phía nó. Vị bác sĩ già tháo khẩu trang, rồi nói:
– Cô bé đã qua cơn nguy kịch rồi! Mất máu nhiều nên dẫn đến tình trạng này, còn lại hoàn toàn không bị nhiễm trùng hay nguy hiểm gì cả. Viên đạn chúng tôi cũng đã lấy ra và gói lại, y tá của tôi sẽ đưa cho các anh cảnh sát. Còn giờ cô bé cần được nghỉ ngơi, chúng tôi sẽ đưa cô bé về phòng.
Và hiện tại, nó đang nằm trên giường bệnh trong một căn phòng vip rất rộng và tiện nghi. Mắt nó vẫn nhắm nghiền, làn da tái nhợt.
Kỷ Vân ngồi bên cạnh nó, nắm tay nó để trong lòng rồi nhẹ nhàng xoa đầu nó.
– Con gái mẹ phải chịu khổ rồi! Không sao rồi, có mẹ, có bố, có mọi người ở đây, bên cạnh con rồi! Ngủ đi con, rồi sáng mai dậy là lại được thấy mọi người. Ngủ ngoan con nhé! – Cô hôn lên trán con gái mình. Bất chợt nghĩ tới cảnh nó bị hành hạ, cô lại rơi vài giọt nước mắt.
~~
Anh đã về nhà, vì ngày mai còn phải đi dạy.
Trong lúc lái xe, anh lại nghĩ về nó. Anh cứ suy nghĩ mãi về một điều gì đó mông lung.
~~
Còn cậu cả buổi tối hôm đó trầm lặng và đáng sợ vô cùng.
Cậu cứ ngồi nhìn nó và tay nắm chặt lại. Cả một đêm dài cậu không ngủ, chỉ ngồi nhìn nó.
~~
Sáng hôm sau, nó vẫn chưa tỉnh lại.
Cậu sau khi thành công đuổi bố mẹ đi làm và xin nghỉ học 1 tuần để được chăm sóc nó, thì sung sướng lấy khăn lau tay chân và mặt mũi cho nó.
Cậu đã trở về trạng thái vui tươi thường ngày. Đang ca hát vui vẻ, bỗng dưng cửa phòng bị đẩy ra, và đám bạn dở hơi của cậu và nó xuất hiện.
– Bọn mày làm gì ở đây? – Cậu tròn mắt ngạc nhiên.
Không ai chú ý đến lời cậu cả, lao đến bên giường nó, nhao nhao:
– Du ơi mày sao rồi? Chưa tỉnh à? – Xong rồi lại đưa tay lên miệng. – Suỵt, suỵt, Du đang ngủ, nói nhỏ thôi.
Cậu nhìn lũ ngố đó mà bật cười. Hắng giọng, cậu lặp lại câu hỏi:
– Bọn mày làm gì ở đây?
– Mày bị ngu à? Đến thăm Du chứ còn làm gì nữa. Mới có một ngày đã ngu ngu đần đần rồi! – Minh Béo nói với vẻ khinh khỉnh.
– Ý tao là giờ này bọn mày phải ở trên trường chứ? – Cậu cũng chả thèm tranh cãi nhiều.
– Trốn học mấy hồi? Mày nghĩ 1 ngày đi học với đứa bạn bị thương nằm bệnh viện, cái nào quan trọng hơn hả thằng ngu? – Lần này là Dũng lên tiếng.
Mấy đứa kia nghe Dũng nói xong, gật đầu theo phụ họa.
Cậu cười.
” Du ơi, bọn mình hạnh phúc nhỉ? Có được bọn ngố này, thật may mắn quá! Cho nên mày phải nhanh tỉnh lại nhé! Bọn tao chờ! ”
– Mà này, có phải là hai con đó không? Bọn nó làm đúng không? Chắc chắn chỉ có hai con nhỏ đó mà thôi! – Phong vừa hỏi, cả đám liền nhao nhao lên.
– Hôm nay hai đứa đó đâu có đi học. Sáng sớm còn có cả cảnh sát đến trường mình, bọn lớp tao nói đó.
– Tao mà thấy được hai đứa nó, tao, chắc tao giết chết luôn quá!
Rồi lại quay sang nhìn nó, đứa nào cũng ngậm ngùi.
– Tội nghiệp con Du! Càng nhìn càng muốn cho bọn kia một trận.
…
~~
Chơi đến trưa, cả đám lũ lượt kéo nhau đi về.
Cậu dọn dẹp phòng một chút, định mua cái gì bỏ bụng thì lại thấy anh đẩy cửa bước vào.
– Du vẫn chưa tỉnh à?
– Như anh thấy đấy!
– Ăn gì chưa? Anh có nấu mang qua đây, chưa ăn thì ăn cùng anh đi.
Cậu dứt khoát trả lời:
– Không! Tôi ăn rồi!
Vừa dứt lời, bụng cậu đã bán đứng chủ.
” Rột rột rột…”
Cậu ngượng chín mặt, quay sang nhìn Minh Thiên, thấy anh đang cố nhịn cười. Thẹn quá hóa giận, cậu ngồi xuống trước mặt anh, giật lấy bát đũa.
– Ăn thì ăn, anh mời thì tôi ăn! Sợ gì nhau!
Minh