Old school Easter eggs.
Sao mày chậm hiểu thế?

Sao mày chậm hiểu thế?

Tác giả: Zugaikotsu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321944

Bình chọn: 9.00/10/194 lượt.

ằn giọng. – Còn cậu ta, nhất định tao sẽ cho cậu ta biết cái giá phải trả là gì.

– Không, tao trước muốn thắng đã, rồi xuống phòng y tế sau cũng được. Còn Mỹ An kia, hừ, khó có thể bỏ qua.

– Nhưng…..

– Tao không sao hết, vẫn rất ổn, chỉ trừ việc chân rất đau thì còn lại vẫn ổn. – Nó thầm khinh bỉ mình. Chỉ đâm vào chân, mấy chỗ kia không ổn mới là lạ. – Nhưng giờ tao làm sao chạy đây.

-Được rồi, chiều mày vậy. Chỉ cần mày muốn thì đương nhiên tao có cách. – Nói rồi, cậu bế bổng nó lên và chạy thật nhanh về đích.

Mọi người ồ lên, nhìn hai đứa nó. MC không biết nên nói gì:

– Cái này có gọi là phạm luật không?

– Đương nhiên là không. Chân của Du bị thương mà, ông còn muốn gì đây hả MC? – Đội nó và các fan nam gào ầm lên.

– Tôi chỉ là buột miệng thôi mà. – Toát mồ hôi hột.

Hừ, đối với cậu mà nói, mấy cái chạy này chỉ là chuyện nhỏ, chẳng mấy chốc, mà bọn nó đã dẫn đầu và về đích. Với sự bênh vực của các fan và đồng đội, nó và cậu vẫn được tính điểm và đã đem chiến thắng về cho đội trắng. Nó được đưa vào phòng y tế một cách nhanh chóng.

Hội thao ngày hôm đó đã kết thúc.

CHAP 7 : MÀY ĐI ĐÂU TAO THEO ĐẤY

Yolo ~~ cuối cùng cũng viết thêm được 1 chap. Tại vì bữa giờ bận việc, đến lúc rảnh thì lại lười, nên mãi bây giờ mới có chap tiếp theo :’x thành thật xin lỗi mọi người T^T

Ta sẽ cố nâng cao tay nghề =)) cho nên mong mọi người ủng hộ, gạch đá hoa hòe gì thì cũng hãy cmt cho ta biết ý kiến nha, để ta rút kinh nghiệm. Cảm ơn mọi người nhiều ạ!!!

À mà, nữ phụ được đổi tên nhé, là Mỹ An đó. Cảm ơn ạ!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hội thao vừa kết thúc, cậu bế nó chạy vào phòng y tế ngay lập tức. Bạn bè lớp nó, cả những vệ tinh xung quanh nó đều muốn đi theo, nhưng khổ nỗi, bắt gặp cái lừ mắt của cậu, hết dám nhúc nhích. Thái độ của cậu với nó, mọi người đều nhận ra và cũng phần nào đoán được tình cảm của cậu dành cho nó, cho nên hiện tại ngoan ngoãn một chút vẫn hơn.

Cậu nhìn đám người kia, khẽ thở dài. Vậy nên mới nói, cái con bé đang nằm trong lòng cậu kia, đúng là một con lợn mà. Ai cũng nhận ra mà sao nó mãi vẫn cứ ngu ngơ như thế. Ây dà, mấy cái tỉnh tò kia tưởng dễ lắm đấy chắc, phải suy tính rất là mệt đó nha. Nhưng cậu vẫn nguyện ý hi sinh vì nó, nguyện ý làm chồng của một con lợn như nó.

Đến phòng y tế, cũng là lúc giáo viên tới:

– Nhanh đưa em ấy vào đây để cô sơ cứu và băng bó nào. – Cô nhìn nó nằm trong lòng cậu rồi nói.

– Thả tao xuống coi. – Nó ý kiến.

– Dạ thôi ạ, cô cứ đi ra với các thầy cô khác đi, em lo được mà. – Cậu không muốn có người phá giây phút lãng mạn của cậu đâu. Nghĩ mà coi, trong phòng y tế, nữ chính xinh đẹp ngồi trên ghế, chân đặt lên đầu gối nam chính để cậu ta sơ cứu vết thương, mắt rưng rưng nhìn nam chính, miệng kêu đau, liên tục làm nũng nam chính, quá lãng mạn luôn í chứ. Oa, mới nghĩ thôi đã sung sướng cả người.

– Mày giở chứng à? – Nó hỏi

– Mày không thấy là đang làm phiền cô sao? Các thầy cô khác cũng đang chờ cô mà. – Cậu lí sự.

– A, không sao đâu, chỉ mất một ít thời gian thôi mà, nào, mau đưa em ấy vào phòng đi. – Nghe cậu nói, cô vội xua tay.

– Cô cứ đi đi ạ, mấy chuyện nhỏ này em làm là được rồi, không nên để những thầy cô khác chờ. – Cậu nhìn cô bằng ánh mắt da diết, mong cô hiểu ý mình mà rời đi. Cô nhìn cậu, dường như hiểu ra, lén lút cười một cái, gật đầu cảm ơn cậu rồi rời đi.

Cậu hí hửng, tưởng tượng ra cảnh sắc tươi đẹp. Nhưng, nó là ai chứ? Nó là Phạm Băng Du đấy và đương nhiên đầu óc nó cũng không giống người bình thường.

Nó đấm thật mạnh vào lồng ngực cậu, rồi nhảy xuống, vào gác chân nằm trên giường rồi ra lệnh:

– Tên thái giám kia, lại đây chăm sóc chân cho bổn cung. Nhìn chân ta thì phải biết ý mà nhanh nhẹn lên chứ. Ta cũng chỉ là thiến ngươi, đâu có rút hết chất xám của ngươi đâu mà đần thế. – Nó vênh mặt lên nhìn cậu.

Cậu nhìn nó, không biết nên nói gì. Thực tế quả thật khác xa so với tưởng tượng. Nhưng không sao, thật ra thì sau này cậu cũng sẽ để nó làm nữ vương, muốn gì cậu cũng chiều, giờ coi như là luyện tập cho sau này đi. Nghĩ thế, cậu cười, vội lấy dụng cụ và vật dụng cần thiết, ngồi lên giường, đem chân nó đặt lên đùi mình, rửa sạch vết thương một cách tỉ mỉ.

– Tí nữa, tại hạ có ý định đi xử lí tên thích khách kia, không biết nương nương có hứng thú đi cùng không? – Vừa rửa vết thương, cậu vừa hỏi.

– Đương nhiên là đi, mày có bị ngu không mà hỏi câu đó? Tao đã đụng gì đến chất xám của mày đâu. – Nó rất thích cái trò thái giám này đấy nhá.

– Tức là những chỗ khác mày đã đụng rồi sao? – Cậu hoảng hốt.

– Đương nhiên là rồi. – Nó không biết nguy hiểm đang cận kề mà còn ưỡn ngực tự hào.

– Eo ôi, vậy là tao….tao…tao cũng đã mất zin rồi á? – Cậu lấy tay ôm mặt, vờ lắp bắp

– …………..mày ngậm mồm lại đi. – Im lặng một lúc, nó chỉ còn biết nói thế.

– Mày đã làm gì với tiểu Hoàng Lãnh? – Cậu vẫn tiếp tục.

– Hừ đường tưởng bở, bé xíu như trái ớt đó, tao không thèm đâu nhá. – ” Thích troll à, bà đây sẵn sàng tiếp. “, nó nghĩ.

– Vậy là mày đã thật sự đụng sao? – Trong lòn