Old school Easter eggs.
Rừng Chưa Thay Lá – Trần Thị Bảo Châu

Rừng Chưa Thay Lá – Trần Thị Bảo Châu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323110

Bình chọn: 7.00/10/311 lượt.

chớp:

– Ý kiến hay! Chúng ta chia tay đi!

Ngồi sững ra trên ghế, Phi Phụng bất ngờ vì câu Trác vừa nói. Cô không nghĩ anh dám gật đầu vì rõ ràng anh rất mê cô.

Vừa sượng vừa tức, Phi Phụng cong cớn:

– Được! Thử xem ai khổ. Đàn ông Đà Lạt lịch lãm, hào hoa đâu có thiếu. Rồi anh sẽ ân hận khi thấy họ xếp hàng sau lưng em. Hoa khôi chỉ có đàn ông rơi từ trên cao xuống đất, rồi anh sẽ thấy mình rơi ra sao khi mất em.

Trác nhếch môi:

– Vậy chúc em mau tìm được người vừa ý.

Vứt điếu thuốc hút dở vào gạt tàn, Trác bỏ ra ngoài tìm bà Thủy. Giữa anh và bà còn nhiều điều phải nói cho hết.

Nhưng Phi Phụng đâu để Trác đi, cô chạy theo nắm tay anh, giật mạnh:

– Anh vô trách nhiệm vừa vừa thôi. Ngày cưới đã tới rồi, còn kiếm cớ giận để làm khổ em. Vì ai, em bất chấp gã điên, bất chấp mọi thứ tẻ nhạt để về đây chứ? Có bao nhiêu cuộc vui ở Đà Lạt đang chờ em. Anh biết không?

Trác lắc đầu:

– Anh không biết và không bao giờ cần biết, vì nó không dính dáng tới cuộc sống của anh. Nhưng với em, nó quá quan trọng. Bởi vậy, em hãy về Đà Lạt đi. Chúng ta không hợp nhau, nghĩ tới đám cưới làm gì nữa. Anh chỉ chọn một người vợ đồng cam khổ, chớ không chỉ vì cô ấy là hoa khôi. Chúng ta đến với nhau vội vàng quá, nên đã không hiểu tâm tư nguyện vọng của nhau. Em sẽ khổ nếu phải lấy một gã thô kệch như anh. Bởi vậy, em hãy ngẩng cao đầu hất anh rơi đi. Anh không xứng với em, bị rơi là phải rồi.

Gỡ tay Phi Phụng ra, Trác quay đi. Cô vội chạy theo, giọng dịu xuống:

– Anh giận lẫy em đấy à?

Trác nhìn cô:

– Anh không giận lẫy. Trái lại, anh cảm ơn em đã giúp anh mạnh dạn nói lên suy nghĩ của mình.

Phi Phụng chớp mi:

– Suy nghĩ gì cơ chứ?

Trác từ tốn:

– Chúng ta chỉ nên xem nhau như bạn.

Phụng thảng thốt:

– Anh điên rồi, khi vin vào lời nói lúc giận dỗi của em để biến nó thành hiện thực.

– Anh không điên chút nào. Em nên suy nghĩ lại đi. Sống với anh, em sẽ không hạnh phúc. Vì ngoài khả năng kiếm nhiều tiền ra, anh không thuộc tuýp đàn ông lịch lãm, hào hoa mà em cần. Sự khác biệt trong sở thích, cách nghĩ sẽ giết chết hạnh phúc gia đình.

Phi Phụng nói như đang trả bài:

– Vì tình yêu, em sẽ thay đổi.

Trác nhìn xoáy vào mắt cô:

– Rất tiếc, giữa chúng ta không có tình yêu mà chỉ có mục đích. Anh cần một cô vợ xinh đẹp để tạo thêm thanh thế, em cần một ông chồng giàu để nương tựa. Giờ thì anh nhận ra sắc đẹp là thứ phù phiếm, tâm hồn mới quan trọng. Tâm hồn hai chúng ta chưa bao giờ hòa hợp với nhau.

Phi Phụng rít lên:

– Anh là một thằng đểu! Đừng tưởng muốn bỏ tôi là dễ nha! Anh sẽ ân hận suốt đời đấy.

Trác ôn tồn:

– Em đừng nóng nảy như thế. Tất cả những gì anh nói là sự thật. Anh không muốn chúng ta sau này sẽ đau khổ vì chịu đựng nhau.

Phi Phụng bật khóc:

– Chúng ta đang rất vui vẻ, hạnh phúc, sao anh lại thay đổi? Có phải anh vì người đàn bà khác không? Trả lời em đi chứ?

Trác im lặng. Anh ngập ngừng mãi mới nhè nhẹ gật đầu. Phi Phụng chụp lấy ngực áo anh, giọng cay xé:

– Con khốn ấy là ai? Phải là Thiên Di không? Hừ! Tôi không tha cho nó đâu. Nó đừng hòng chiếm đoạt những thứ thuộc về tôi.

Vừa nói, Phi Phụng vừa quay vào nhà gọi to:

– Chị Thủy! Chị Thủy đâu? Ra tôi bảo!

Từ trong bếp, bà Thủy hớt hải chạy ra:

– Chuyện gì vậy cô Phụng?

Phi Phụng nhìn bà với tất cả căm hận:

– Gọi con Di tới đây!

Bà Thủy nói:

– Thiên Di đã về Sài Gòn rồi, thưa cô.

Dù hơi hẫng, Phi Phụng vẫn quyền hành:

– Ai cho phép nó về?

– Dạ, Di đã xin nghỉ rồi.

– Nghĩa là sao?

Giọng bà Thủy y như thật:

– Ở đây buồn quá, không hợp với dân Sài Gòn như nó, nên Thiên Di xin nghỉ dạy luôn rồi.

Phi Phụng nhíu mày nhìn ra cửa. Trác đã bỏ đi. Cô tức tối chạy đi tìm anh.

Trong khi đó, Trác đang ở phòng sách. Anh đi tới đi lui, cầm từng quyển sách được Di bọc ni lông lại rồi thở dài. Anh không chịu nổi khi nghĩ Di sẽ rời xa anh mãi mãi.

Vừa rồi, Trác đã nói với Phi Phụng những điều cần nói, những vấn đề vẫn chưa giải quyết tới nơi tới chốn. Đúng là ngỏ lời yêu đã khó, khi từ chối tình yêu càng khó hơn. Lúc nãy, Trác hơi nhẫn tâm với Phụng, anh nóng vội quá khi muốn dứt khoát với cô. Dù Phụng xấu tính, trái nết cỡ nào thì cũng do anh chọn mà. Phụng mắng anh đểu cũng đúng. Đã một lần dang dở, trái tim anh vẫn còn lộn xộn với mối tình thứ hai và thổn thức với mối tình thứ ba.

Ngồi xuống ghế nhìn căn phòng vắng đến lạnh lùng, Trác ôm đầu. Lát nữa, anh sẽ tìm bà Thủy. Nhưng phải nói gì để thuyết phục được bà, Trác vẫn chưa nghĩ ra.

Đang loay hoay xếp các tấm thiệp vung vãi trên quầy cho ngay ngắn lại, Thiên Di bỗng nghe có tiếng gọi mình thật ấm. Ngước lên, cô thảng thốt khi thấy Cần:

– Trời ơi! Ở đâu … ra vậy?

Không trả lời cô, Cần nói:

– Lâu lắm rồi mới gặp Di.

Cô cũng xúc động:

– Phải. Lâu lắm rồi. Không ngờ anh tìm ra chỗ này khi không có địa chỉ.

Cần mỉm cười:

– Chỉ là tình cờ. Nói thật, khi thấy Di, tôi vẫn chưa tin mình may mắn đến thế. Thành phố quá đông, tìm ra Di là điều tôi chỉ dám mơ thôi.

Kéo cái ghế nhựa thấp ra, Di bảo:

– Ngồi đỡ nhé.

– Có sao đâu. Tôi sẵn sàng ngồi đây phụ Di bán hết những thứ này.

Di nheo