
nh, ngày ngày chán ghét.
Lại nhìn Vệ Cẩn hình như không giống như là trêu ghẹo, dù sao quân vương không nói đùa.
Nàng gật đầu, cười tươi như hoa, đuôi mắt chu sa cũng chợt lóe, “Nô tì tạ ơn bệ hạ cứu giúp, không biết là ti chức gì?”
Kỳ thật ý tứ của nàng là muốn hỏi Vệ Cẩn sẽ ban cho nàng chức quan gì, điển y lục phẩm, ti y ngũ phẩm, hay là thượng nghi tứ phẩm?
Ai ngờ Vệ Cẩn thản nhiên mở miệng, “Phong làm Mỹ nhân, hầu hạ bên người trẫm.”
Khương Nhiêu lảo đảo, Vệ Cẩn đúng lúc đỡ lấy, chạm vào mềm mại, như ngọc sinh hương.
“Bệ hạ… Ngài nói đùa rồi, Mỹ nhân rất vất vả, nô tì vẫn là thích hợp làm chưởng y không quá vất vả.” Khương Nhiêu cúi đầu xuống, ra sức giữ vẻ thẹn thùng, sau đó rụt người lại.
Nếu nhớ không lầm, lúc ấy khi nàng khổ sở cầu xin hắn, hắn cũng không muốn.
Sao lại đột nhiên liền đổi tính ?
Ngẫm lại tất cả những tính toán trước đó, Khương Nhiêu càng nghĩ càng sợ, đúng là ra một thân mồ hôi lạnh, đây chẳng lẽ là dò xét trá hình?
Nhưng lại không biết, Vệ Cẩn lúc này thật sự không hề nghĩ phức tạp, bất quá là xuất phát từ bản năng của một hoàng đế, muốn giữ lấy nữ nhân có thể khiến mình cảm thấy hứng thú mà thôi.
Lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của nữ nhân trong lòng, bàn tay trở nên lạnh lẽo, sắc mặt Vệ Cẩn dần dần bày ra một vẻ, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi.
“Nàng đây là kháng chỉ không tuân?” Vệ Cẩn lạnh mặt, nữ nhân này tại sao không biết tốt xấu như thế, chẳng lẽ trong lòng còn đối với Lăng Bình Vương nhớ mãi không quên?
Trong trí nhớ, nàng cũng không phải là cô gái trong sạch thuần lương như vậy.
Khương Nhiêu vẫn duy trì tư thế nửa tựa vào lòng hắn, chỉ cảm thấy siết chặt quá mức, nàng tuyệt đối không muốn nghĩ lại loại chuyện dê vào miệng cọp này, “Nô tì chẳng qua là năng lực không đủ, không thể đảm nhiệm, bệ hạ vẫn là nên chọn người khác cho thoả đáng.”
Hai tròng mắt muốn nói lại thôi.
Xoa nhẹ tai nàng, ngón tay thô ráp theo vành tai khẽ chạm, từ từ tìm kiếm xuống dưới.
Mãi đến khi chạm vào hột đeo tai trơn bóng xinh xắn màu đỏ nhạt.
Vệ Cẩn lúc này mới cúi người, ghé vào bên tai nói, “Trẫm thấy nàng thật có thể đảm nhiệm, bản lĩnh này chắc chắn so với những người khác thì mạnh mẽ hơn rất nhiều.”
Cả người Khương Nhiêu vẫn bất động, nửa bên mặt bị hắn giữ trong tay, đều tê dại không thôi.
Gió càng lúc càng mạnh, ánh trăng lại mờ mờ ảo ảo.
Còn không đợi nàng phản kháng, Vệ Cẩn đã buông ra, không có ý định cho nàng cơ hội mở miệng.
Trăng lạnh đầu cảnh phản phất mùi hương, gió đêm luồng qua hoa vắng vẻ.
Bản lĩnh, tất nhiên là chỉ bản lĩnh thị tẩm.
Ánh mắt trần trụi như vậy, thật làm cho Khương Nhiêu mặc cảm, quả nhiên là núi cao còn có núi cao hơn, so với Vệ Ly, nói trắng ra thì đẳng cấp của Vệ Cẩn còn cao hơn nhiều…
Khương Nhiêu cười khan vài tiếng, nhất thời cảm thấy lực đạo trên tay tăng thêm mấy phần, bóp nàng phát đau, “Hai người lúc trước thế nào, trẫm không hề tính toán, nay nàng biết rõ vị trí của mình là tốt rồi, cũng không cần học người khác giả vờ làm liệt nữ trinh tiết gì đó.”
Những lời này quả nhiên chọc đến nỗi đau của nàng, ý cười của Khương Nhiêu biến mất, nàng từ từ ngẩng đầu lên.
Đúng vậy, từ lúc đi tới nơi này, nàng đã bị khắc cái tội danh bất trinh, ai cũng chỉ trỏ sau lưng nàng, nhất cử nhất động đều là sai, đều là rắp tâm mưu đồ.
Nhưng đáng sợ nhất, hẳn là chính mình cũng không biết đây có phải sự thật hay không.
“Nếu bệ hạ đã chán ghét nô tì không phải là nữ tử trong sạch như vậy thì cứ dứt khoát mặc kệ đi, cũng không làm bẩn mắt ngài.” Bàn tay ở bên hông chậm rãi buông ra, Khương Nhiêu nói xong, nhất thời còn có chút hối hận, vì sao lại nhất thời kích động như vậy, đã nhịn lâu như thế…
Mà khi nghe thấy câu nói kia của Vệ Cẩn, trong lòng liền vô cùng không thoải mái, đều khó chịu hơn bất cứ thứ gì trước kia.
Cho nên nàng thậm chí không hề cố kỵ người đứng ở trước mặt là Hoàng đế cửu ngũ chí tôn mà trợn mắt lên, không lùi lại mà nhìn thẳng vào mắt hắn.
Vệ Cẩn hiển nhiên không ngờ nàng sẽ phản ứng như thế, nhất thời cũng không biết trả lời thế nào.
Ánh mắt Khương Nhiêu sáng long lanh tựa như chấm nhỏ trên bầu trời, lay động trong màn đêm, Vệ Cẩn hoảng hốt, thậm chí có chút hoài nghi, đây vẫn là nữ quan mấy lần giao chiến đó sao?
Lời vừa ra khỏi miệng, hối hận cũng không còn kịp rồi.
Khi Hoàng thượng cao hứng, có lẽ sẽ phóng túng một chút, chỉ khi nào không biết điều mà chọc giận tới ranh giới cuối cùng, hậu quả có thể tưởng tượng được.
Đúng lúc này, Tạ Doanh Nhu áo trắng nhẹ nhàng xa xa tựa như tiên nữ bước tới, cứu vớt Khương Nhiêu từ trong nước sôi lửa bỏng.
Khương Nhiêu hơi cúi người, trong lời nói còn có ý giận dỗi, “Nô tì trời sinh vốn không nghĩ chuyện ngắm hoa lại phong nhã như vậy, bệ hạ ngài vẫn là nên tìm Tạ tiểu thư nói chuyện gió trăng thôi.”
Tạ Doanh Nhu đứng ở chỗ không gần không xa, hai tay giấu trong tay áo, vẫn duy trì tư thái đoan trang. Nàng tiến lên từng bước, tự nhiên mà cầm lấy áo lông cừu, kiễng mũi chân, thuần thục phủ lên người Vệ Cẩn, “Hoàng thượng đêm khuya ra ngoài đi dạo, đừng để bị phong hàn.”
Tác p