Old school Easter eggs.
Phu quân trắng mịn là con sói

Phu quân trắng mịn là con sói

Tác giả: Độ Hàn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326551

Bình chọn: 8.00/10/655 lượt.

ơng quả nhiên danh bất hư truyền, tên đứng đầu bảng Túy Mộng phường, lĩnh giáo”.

Để xuống một khối bạc vụn, lại hướng về phía Ứng Hướng Phong đơn giản phất tay một cái, nàng cười ra cửa.

Đến khi Ứng Hướng Phong phục hồi lại tinh thần, sải bước đuổi theo thì ngoài cửa không còn chỗ nào thấy bóng dáng Mộ Lăng Không nữa.

“Tứ cô nương, ngươi đợi đã, ta có lời muốn nói với ngươi.” Chọn một phương hướng đuổi theo, giọng nói của Ứng Hướng Phong kéo lê thật xa, chọc người bên trong Túy Mộng phường một trận cười to.

Lại là tiết mục trường hoa rơi đuổi theo nước chảy(*) kinh điển, thói quen người A Đô thành thô tháo, cũng không thưởng thức tình ý liên tục.

*Người theo đuổi bị bỏ rơi

Trời dần tối, ý lạnh liền lập tức bao vây.

Canh ba hôm sau, gần tới nửa đêm, giữa trời đất, mọi vật giống như bị đóng băng.

Gió lạnh đến từ chính Đại Tuyết Sơn, thổi góc cửa sổ rung động, giống như có người đang ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ vào cửa.

Từ Túy Mộng phường mang về rượu mạnh đã uống cạn từ lâu, Mê Điệt Hương rất mạnh, cũng không cách nào làm cho nàng Nhất Túy Giải Thiên Sầu.

Chân khí trong cơ thể, tự động đem phần lớn mùi rượu thừa tống ra ngoài cơ thể, ngoại trừ đầu óc hơi choáng váng, nàng rất thanh tỉnh.

Một rọt rươu cuối cùng rơi vào cánh môi, Mộ Lăng Không quyết định về giường đi ngủ, có khổ sở, ngày mai lại tiếp tục, cũng thuận tiện suy nghĩ kế tiếp nên làm cái gì.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, cuộc sống của nàng hoàn toàn vây chung quanh Đế Tuấn, phần lớn đến Tứ Xuyên, lại trở lại hoàng cung, trên đường đuổi tới rừng rậm tuyết phong, để cho mình thấy được chân tướng, mới nghĩ quay đầu nhìn lại quãng đường đã qua.

Đục ngầu một mảnh.

Nàng nhìn không ra phương hướng.

Q.4 – Chương 358: Đến Đại Tuyết Sơn (8)

Lật người, đầu quay vào trong, chăn bông đắp đến đỉnh đầu, vẫn cảm thấy lạnh.

Thời tiết quái quỷ đáng ghét, tám phần lại đang nổi lên một cuộc Vãn Thu trước khi vào đông bão tuyết, đem trời đất phủ lên màu sắc Tuyết Sơn, tiêu diệt vạn vật.

Nàng bắt đầu hoài niệm mưa bụi Giang Nam, ấm áp như xuân.

Ngày mai liền lên đường trở về thôi, cho dù tâm cảnh đã không lớn bằng lúc trước.

Có một số việc sớm xem rõ ràng, so với phát hiện muộn vẫn tốt hơn.

Nàng khép mắt, đau đầu phát hiện, gió lạnh như vậy đều thổi đêm khuya, không cách nào đi vào giấc ngủ.

Ngọn nến hết, tự nhiên tắt.

Không có tâm tình đi đổi, đem mình chôn vùi mặc cho bóng tối đưa tay không thấy được năm ngón.

Trước mắt khuôn mặt của người kia sáng ngời, hắn quay sang người khác cười, bộ dáng giống như ngày trước đối với mình.

Ba…

Lại một tiếng vang giòn.

Có lẽ là gió cuốn lên cái gì, nện xông tới, ầm ầm nổ vang.

Lúc trước đã có mấy lần, Mộ Lăng Không khẽ nguyền rủa một tiếng, cuộn mình vào giữa chăn, hai tay bịt kín lỗ tai.

Phút chốc nàng cũng không có cách nào lại ở lại tiếp nữa, vì sao A Đô thành không thể thay đổi chút ấm áp, lúc nào cũng thế này, dễ dàng đem người ta đông lạnh thành băng côn, từ trong ra ngoài, không một chút hơi ấm, giống như Tuyết Sơn nguy nga kia, vạn năm không tan ra.

Thoáng thở dài, nhẹ không thể nghe thấy.

Một bóng người thon cao gầy yếu.

Trên mặt trẻ con lộ ra thoải mái buông lỏng, tìm cả đêm, rốt cục hắn cũng tìm được rồi.

Dĩ nhiên là không chút khách khí vén chăn lên chui vào, từ phía sau ôm lấy thân thể mềm mại nhớ nhung hơn hai tháng, sau đó bàn tay liền bắt đầu làm chuyện xấu.

Mê Điệt Hương không đến mức đem Mộ Lăng Không đánh ngã, nhưng vẫn cực kỳ phân tán lực chú ý của nàng, một phản ứng chậm, liền mất tiên cơ.(cơ hội trước)

Chờ đến khi mùi vị quen thuộc hoàn toàn bao vây lấy nàng thì nàng càng cực kỳ hoảng hốt, có phần không phân biệt được phát sinh trước mắt có phải là thật hay chỉ là mong đợi đã lâu gặp lại trong mộng đẹp

Q.4 – Chương 359: Đến Đại Tuyết Sơn (9)

“Nương tử, cư nhiên thật sự là ngươi, ô ô ô, vi phu nhớ ngươi muốn chết…” Nụ hôn nóng bỏng, ùn ùn kéo đến, từ phía sau lưng tập kích đến, không để ý nàng giãy dụa, Đế Tuấn sức lực lớn đến dọa người.

“Buông ta ra…Uhm…” Mới phun ra ba chữ, lửa giận tới chưa kịp gầm thét, đã bị hắn lấy môi chặn lại, lưỡi ranh mãnh cường cạy ra hàm răng, trằn trọc thăm dò vào, hấp thu ngọt ngào của nàng.

Mộ Lăng Không dùng sức đẩy, cũng không có biện pháp đem dính sát vào thân thể ‘ vạch trần ‘, thật sự không cam lòng hắn chạm qua người khác lại hôn môi nàng, vì vậy tâm độc ác, hướng tới nơi không biết xấu hổ tập kích môi của nàng cắn một miếng.

“Ai u…. …” Tiếng hô đau chợt vang lên.

Vẻ mặt Đế Tuấn lên án, trong bóng đêm mắt phát ra lượng ánh sáng đốt người sáng bóng, “Nương tử, ngươi học xấu, lại yêu thô bạo, nhưng mà…ta rất thích nha!”

Nữ nhân tốt sợ người dây dưa, vợ nổi giận một dạng sợ nam nhân quấn lấy, ngẫu nhiên, hắn chính là da mặt dày.

Một người liều chết cũng phải chiếm được tiện nghi.

Một người khác không muốn sống nữa cũng phải phản kháng tới cùng.

Trong lòng Mộ Lăng Không kịch liệt tức giận, làm sao còn giống quá khứ giả bộ tức giận được hắn đuổi theo liền cho qua, nghĩ đến ban ngày hắn ngồi cạnh nữ nhân khác, bộ dáng cười như cả