
a Bắc.
Thành A Đô là trạm cuối cùng.
Xuyên qua nơi này, liền có thể đến rìa rừng rậm tuyết phong.
Mộ Lăng Không mặt đồ đen, mang mặt nạ da người, lại dùng một băng vải đen che cực kỳ chặt chẽ, bên hông yểu điệu , cũng giấu ở dưới áo choàng dầy cộm nặng nề, nhìn qua hơi có vẻ cồng kềnh, nhưng là thành công che dấu dáng vẻ vốn có của nàng.
Thành A Đô đã nằm trong phạm vi cai quản của Đại Tuyết Sơn, nơi này tai mắt rất nhiều, Mộ Lăng Không không muốn trêu chọc sự chú ý của người khác, cẩn thận che giấu tung tích.
Nàng đuổi theo Đế Tuấn mà đi, hai tháng, một đường đi về hướng bắc.
Bằng vào dấu vết để lại mà tìm kiếm một người cũng không dễ dàng, nhưng Mộ Lăng Không cố chấp phán đoán chuẩn xác phương hướng hắn rời khỏi.
Đại Tuyết Sơn.
Quả nhiên là Đại Tuyết Sơn.
Nàng sớm nên đoán được, Đế Tuấn không nói không rằng rời khỏi Kinh Thành, bỏ lại một mình nàng, mục đích cuối cùng là địa phương đã từng liên quan tới nàng.
Nhưng nàng lại không nghĩ ra được, tại sao hắn lại muốn tới đây.
Vì tính nợ cũ với Huyền Minh ?
Chuyện đã qua đã lâu như vậy, hắn cố ý chạy tới, đặc biệt báo thù, có phải hơi quá mức long trọng hay không.
Rừng Tuyết Phong, địa phương nàng sống từ nhỏ đến lớn, tuy nói nhắm hai mắt cũng có thể qua lại tự nhiên, nhưng trước khi vào, cần phải chuẩn bọ chút đồ cần thiết.
Cái tên Đế Tuấn kia, ngàn vạn lỗ mãng tiến vào núi, ngộ nhỡ mang theo ít đồ, bị lạc ở bên trong, coi như võ công của hắn có cao hơn nữa, cũng khó mà chống đỡ lâu.
Mộ Lăng Không tức giận trên suốt đường đi.
Đến thành A Đô ngược lại không nổi giận, cũng chỉ còn lại có lo lắng cùng gấp gáp, ngẫu nhiên nghe được một ngày trước, có một thiếu niên mặt lạnh 15, 16 tuổi đơn độc cưỡi ngựa tiến vào rừng, thì nàng càng lại không dám trì hoãn thêm chút thời gian nào nữa.
Q.4 – Chương 353: Đến Đại Tuyết Sơn (3 )
Đưa mắt nhìn về quang cảnh phía trước, hoàn toàn trắng xóa, sắp tới trời thu mát mẻ, rừng Tuyết Phong cũng đã tiến vào trời đông giá rét, không khí lạnh lẽo, đập vào mặt.
Đế Tuấn, chàng rốt cuộc ở đâu?
. . . . . . . . . . . .
Theo kế hoạch ban đầu, Mộ Lăng Không vốn là sau khi chuẩn bị hết đồ dùng cần thiết, liền lập tức lên đường.
Nếu không phải lúc kiểm tra, không cẩn thận làm vỡ hai vò rượu mạnh, mà rượu ngẫu nhiên là đạo cụ cực kỳ cần thiết tương lai cần dùng, nàng sẽ không vòng ngược lại lúc đã đi dược nửa đường.
Mà nếu như không vòng lại, nàng có lẽ sẽ không nhầm phương hướng, lỡ mất dịp tốt gặp người kia, đã nhiều ngày không thấy mặt.
Đáng tiếc, không như mong muốn, không thuận theo ý của mình.
Gặp lại dưới tình huống này , Mộ Lăng Không cũng không thấy tâm tình vui vẻ nơi nào.
Túy Mộng phường —— thành A Đô, tửu phường lớn nhất trong vòng ba trăm dặm gần đây, sản xuất một loại rượu mạnh, công thức bí truyền.
Rất nhiều lãng khách có kinh nghiệm muốn đi rừng Tuyết Phong, đều sẽ tới chỗ này, mua lấy mấy cân rượu, đặt ở trong ba lô, chuẩn bị sẵn sàng.
Mộ Lăng Không không nghĩ mình sẽ tới nơi đây hai lần trong một ngày, nhưng nàng tới.
Nàng cũng không dự đoán được dưới tình huống hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm tư lại gặp phải người kia, nhưng hắn nhìn thấy rồi.
Như vậy có thể thấy được, số mạng thật ra thì hoàn toàn chính là do trời cao an bài, cũng không phải theo ý nguyện của người kia mà thay đổi.
Một thoáng kích động, sau khi nhìn thấy Băng mỹ nhân cao gầy đang ngồi bên người hắn, tâm trạng rơi xuống chỗ sâu nhất.
Thật là trùng hợp đến làm người ta cắn răng nghiến lợi, bi phẫn không hiểu, nữ nhân kia vừa lúc cũng là người nàng biết, còn có thể được xưng tụng là ‘ cố ’ nhân quen biết.
Duy nhất làm người ta không nghĩ ra là sao hai người kia có thể đi cùng nhau.
Còn dường như rất thân thiết ngồi ở lên bên một cái bàn, bên cạnh có mấy tên chó săn a dua nịnh hót, thỉnh thoảng khoe trai tài gái sắc … Nói nhảm.
Q.4 – Chương 354: Đến Đại Tuyết Sơn (4 )
Tốt lắm, nàng ngàn dặm xa xôi chạy tới, ăn gió nằm sương, lo lắng hắn lỗ mãng, không hiểu rõ tình huống ở Đại Tuyết Sơn mà mạo hiểm tiến vào.
Hắn ngược lại, núp ở bên trong Túy Mộng phường thành A Đô, rượu ngon giai nhân, vui vẻ hòa thuận.
Mộ Lăng Không một hồi nghẹn khuất trong lòng, nhất là lúc ánh mắt của người đó liếc qua người nàng, lại nhàn nhạt dời đi thì càng buồn bực.
May mắn lúc nàng ra cửa đeo mặt nạ da mềm, trên người còn cố ý tăng thêm một cái áo đặc chế dầy thay đổi thân hình, nếu không nàng vừa vào cửa cũng sẽ bị phát hiện, sau đó cũng liền không có cơ hội thấy hắn tránh nàng.
Đế Tuấn, lại đổi lại trang phục và đạo cụ con nhà giàu, trang bị tư đầu đến chân là vàng bạc ngọa ngà, choáng váng mắt người.
Hơn mười cái bàn ở Túy Mộng phường đều đầy, có ít nhất hơn một nửa người trong đó, thỉnh thoảng trộm nhìn hắn. . . Khí chất không hợp với thành A Đô, làm cho hắn dị thường chói mắt, muốn không chú ý tới cũng khó.
“Bảnh bao.” Mắng thầm một câu, Mộ Lăng Không chỉ cảm thấy trong ngực nghẹ lại, tay trái đặt ngang ở trên đầu gối nắm thành quyền, gắt gao nắm lại, ngay cả móng tay đâm vào vào lòng bàn tay thật sâu cũng không phát giác.
Đế Tuấn