Phu Quân Ngây Thơ Nhất Thiên Hạ

Phu Quân Ngây Thơ Nhất Thiên Hạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325280

Bình chọn: 7.00/10/528 lượt.

ạ: “Mấy người đó là ai thế? Đầu năm nay thịnh hành mốt leo tường à? Tường gì không leo chuyên leo tường hoàng cung vậy?”Thế là dẫn tới một màn thảo luận nhiệt liệt, tạm thời không nói.Đông Phương Tề leo tường như ý, nói với Lương Tấn: “Cám ơn Lương huynh.”Lương Tấn cười, tự giác nhảy qua một bên Tĩnh Nam vương, lặng lẽ tìm chỗ ngồi xuống, cùng nhau thưởng thức cảnh đêm.“Manh Manh, huynh là nhị ca.” Đông Phương Tề kéo tay Đông Phương Manh, thấy mắt hắn chuyển hướng về phía mình, vội vàng nhìn thẳng mắt hắn, mỉm cười nói.Đông Phương Manh nhìn Đông Phương Tề một cái, lại ngoảnh mặt đu nhưng không rút tay ra. Tĩnh Nam vương nhìn mà ngứa ngáy, hắn cũng muốn hưởng thụ đãi ngộ như vậy cơ…Đông Phương Tề nhẹ nhõm thở ra, tiểu đệ không hất mình ra, vậy là được rồi. Còn vì sao hắn trèo lên tường lại không chịu xuống thì chờ người nhà tới lại xác nhận. Trước mắt làm bạn với hắn đã.“Khụ, Đông Phương Tề à, này… Manh tiểu đệ hắn… có chướng ngại ngôn ngữ?” Thật ra Tĩnh Nam vương không có ý gì khác, đơn thuần là tò mò thôi nhưng rõ ràng hắn cảm giác được mình bị người ta hung hăng trừng cho một cái.“Tiểu đệ chỉ là tâm trạng không vui, khi hắn không vui thì không thích nói chuyện.” Đông Phương Tề bực bội đáp.“Ố, có cá tính, bổn vương thích.” Tĩnh Nam vương không hề phát giác, câu này của mình làm hai người biết rõ đức hạnh của hắn bao gồm Đông Phương Tề và Lương Tấn nghe xong kinh khủng cỡ nào! PHẦN 3: (107)Đông Phương Tề quyết định kê thuốc mạnh chút, tỏ vẻ thân thiết hiểu ý nói với Đông Phương Manh: “Manh Manh, có phải nhớ đệ muội không? Vậy chúng ta đi xuống tìm đệ muội được không?”Câu này không cần Đông Phương Manh hồi đáp bởi vì chủ yếu là nói cho Tĩnh Nam vương nghe. Vị vương gia này tuy thích nam nhi nhưng có một nguyên tắc, nam tử đã có hôn phối hoặc có gia thất rồi hắn không dính vào.Quả nhiên Tĩnh Nam vương nghe xong la oai oái: “Hắn cũng thành thân rồi? Cưới ai?” Chẳng lẽ là thập thất? Nhưng không phải năm nay con bé mới mười ba sao? Mấy đứa cháu gái này sao đứa nào cũng giành của thúc thúc mình thế này?! Không biết kính trọng người già, kính trên nhường dưới gì hết!Đông Phương Tề nhịn cười nói: “Tiểu đệ và đệ muội thành thân nhiều năm rồi, đứa nhỏ lớn nhất đã sáu tuổi rồi.”Vẻ mặt Tĩnh Nam vương cứ như gặp phải ma nhìn Đông Phương Manh chằm chặp, lắp ba lắp bắp: “Nhưng… nhưng… nhìn hắn đâu có lớn dữ vậy…”“Mặt tiểu đệ nhìn trẻ con mà thôi, thực tế đã hơn hai mươi rồi!” Đông Phương Tề không phúc hậu tuyên bố sự thật còn tàn khốc hơn. Cho nên vương gia à, ngài rút lui sớm đi, chúng ta cũng chỉ nhỏ hơn ngài có mấy tuổi thôi à, không phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ xưa giờ của ngài đâu.Đông Phương Manh nãy giờ vẫn một mực yên lặng, lúc này rốt cuộc mở miệng vàng lời ngọc, hưng phấn hô lên câu nói đầu tiên suốt nửa buổi trời: “Hồng Hồng…”Lời chưa dứt, người đã nhào tới, sung sướng nhảy xuống dưới!75.Cả Nhà Đoàn TụCó hai đại cao thủ Đông Phương Ngọc và Tĩnh Nam vương ở đây, đương nhiên Đông Phương Manh không cần lo chuyện tan xương nát thịt, nhưng mấu chốt là ở chỗ, trong trận chiến anh hùng cứu mỹ này, ai chiếm vị trí số một?Vì thế lúc hai đại cao thủ đồng thời nhào về phía Đông Phương Manh còn không quên ám toán đối phương. Đông Phương Ngọc đá Tĩnh Nam vương một cước, Tĩnh Nam vương thoi Đông Phương Ngọc một quyền.Thân là đương sự, ở thời điểm tính mạng treo nơi đầu sóng, lúc mặt Đông Phương Manh còn cách mặt đất chừng hai thước, thì cơ hồ theo bản năng nhào vào lòng đại ca quen thuộc với mình hơn. Vậy nên màn cướp đoạt cuối cùng tuyên cáo kết thúc với thắng lợi thuộc về Đông Phương Ngọc.Đông Phương Ngọc nhét Đông Phương Manh ngơ ngác vào lòng Yến Hồng đã sợ đến ngu người, sờ đầu Đông Phương Manh, lại ngẩng lên nhìn Đông Phương Tề còn ở trên tường: “Nhị đệ, đệ tự xuống hay để huynh lên đón?” PHẦN 3: (108)Đông Phương Tề lắc đầu, lau mồ hôi do vừa rồi căng thẳng, toét miệng cười: “Không cần đâu đại ca, đệ đi xuống với vị Lương huynh này là được.”Đương nhiên Lương Tấn vui vẻ cống hiến sức lực.Tĩnh Nam vương bị bỏ lơ bất mãn ồn ào: “Đông Phương Ngọc, thằng nhãi ngươi đừng vờ không biết bổn vương, mối thù một cước này, bổn vương tuyệt không để yên đâu.”Bấy giờ Đông Phương Ngọc mới dời mắt sang Tĩnh Nam vương, sau đó mắt không nhìn mắt mũi không nhìn mũi hờ hững buông một câu: “Quái lắm lông, muốn đấu, vậy cũng phải xem mấy năm nay ngươi có tiến bộ không.”Tĩnh Nam vương hối hận cực kỳ, rõ ràng biết cái nết chó tức chết người không đền mạng của tên này, vì sao còn muốn chui đầu vào tìm tức chứ! Câu này rõ ràng là nói mình vẫn là bại tướng dưới tay hắn mà! Thật là tức chết tức chết mất!Mãi đến giờ phút này, thực sự ôm trong lòng mình, hai tay ấm áp thật sự, rốt cuộc hồn Yến Hồng cũng quay về thực tại. Mấy canh giờ lo lắng sợ hãi tràn ngập, rốt cuộc cũng từ từ tan đi, cuối cùng hắn vẫn khỏe mạnh không tổn hao gì quay về.Nhìn người trước mặt ngơ ngơ ngác ngác, Yến Hồng dùng sức chớp chớp đôi mắt ngấn nước, cẩn thận quan sát hắn. Giờ mới phát hiện ngoại trừ mặt hơi bẩn, hai tay trắng nõn còn trầy xước, quần áo cũng lủng mấy lỗ, bộ


The Soda Pop