Snack's 1967
Phòng Trọ Ba Người – Nguyễn Nhật Ánh

Phòng Trọ Ba Người – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322020

Bình chọn: 9.00/10/202 lượt.

tội nghiệp đó ra khỏi lồng ngực, tước mất của nó sự bình yên lặng lẽ, để tung hứng nó giữa cuộc đời như một diễn viên xiếc. Cho đến khi nó bị bầm dập, bị xây xát và cất tiếng rên rỉ trong lòng tay anh, anh mới nhận ra sự tàn nhẫn ác độc của mình.

Mẫn lại thở dài và nhìn ra chung quanh. Một số cặp tình nhân đã bỏ đi, một số cặp mới đến. Người đi kẻ đến chẳng ai thèm chú ý đến Mẫn. Đã mấy lần anh tính bỏ về nhưng vì không biết đích xác bây giờ là mấy giờ, các rạp xi-nê đã vãn xuất chưa nên anh đành nấn ná ngồi lại với những ý nghĩ buồn thảm xoắn tít trong đầu.

Gần đây, thêm một điều khiến Mẫn sợ hãi. Không biết tự lúc nào, Mẫn đã đồng hóa Thanh Hương với Thu Thảo. Điều đó xảy ra hoàn toàn ngoài ý thức của anh. Trong những ngày vừa qua, anh thường gặp Thanh Hương trong giấc mơ. Cô mang gương mặt của Thu Thảo, nói chuyện với anh bằng giọng nói của Thu Thảo, cười với anh bằng đôi môi của Thu Thảo và nhìn anh âu yếm bằng đôi mắt của Thu Thảo.

Lúc tỉnh dậy, Mẫn hoang mang và khổ sở gạt bỏ tất cả những hình ảnh trong giấc mơ ra khỏi đầu óc của mình. Nhưng qua đêm hôm sau, thừa lúc anh chợp mắt, không còn một chút xíu khả năng đề phòng, Thu Thảo lại hiện đến, nắm tay anh và nói:

– Em là Thanh Hương đây!

Sau những giấc mơ quái dị đó, mỗi lần gặp Thu Thảo, Mẫn luôn cảm thấy ngượng ngập. Anh có cảm tưởng mình đã làm một việc gì đó không đứng đắn và đáng xấu hổ. Ừ thì đã đành là giấc mơ, Mẫn tự giễu cợt mình, nhưng là giấc mơ ở trong đầu mình chứ đâu phải trong đầu người khác.

Những diễn biến đáng lo đó càng cho phép Mẫn kết luận trò chơi của anh đã đi quá xa. Và vì vậy, cần phải chấm dứt trước khi mọi việc trở nên quá muộn. Khi đã quyết định dứt khoát như vậy, Mẫn vô cùng kinh ngạc nhận ra sự thẫn thờ tê dại của mình. Quả thật, anh cảm thấy rất đau lòng khi phải chia tay với mối tình tưởng tượng kia, bởi dẫu là tưởng tượng nó cũng vẫn là mối tình đầu tiên và duy nhất của anh, hơn nữa suốt một thời gian dài sống với mối tình đó, anh cảm thấy nó quen thuộc đến nỗi một khi từ bỏ nó, anh như rơi vào một nỗi trống vắng ghê người.

Dường như có tiếng dế gáy đâu đây sát chỗ Mẫn ngồi. Anh nghiêng đầu lắng tai nghe, giống như thưở nhỏ anh vẫn thường ngóng tiếng dế để lần tìm hang của nó. Tiếng dế thoạt xa thoạt gần, thoạt phải thoạt trái, như muốn đùa cợt với Mẫn. Anh hết nghiêng đầu sang bên này đến nghiêng đầu sang bên khác mà vẫn không xác định được con dế tinh quái kia đang nấp ở đâu. Mải mê với trò chơi tuổi thơ, lòng Mẫn dần dần trở nên thanh thản. Cho đến khi Mẫn rời khỏi công viên, những nỗi muộn phiền trong lòng anh dường như đã nhẹ nhõm hơn.

Ngày hôm sau Mẫn nói với Thu Thảo, giọng cố giữ vẻ bình tĩnh:

– Thu Thảo có biết không…

Đang nói, tự dưng Mẫn ngập ngừng. Anh đang tìm cách diễn đạt thế nào cho lời thông báo của anh không quá đột ngột.

Thấy Mẫn cứ ấp a ấp úng, không chịu nói tiếp, Thu Thảo sốt ruột:

– Anh định nói gì?

Mẫn chép miệng:

– Về cái chuyện viết thư ấy mà!

Thu Thảo trố mắt:

– Chuyện đó sao?

Mẫn nói một cách khó khăn:

– Thu Thảo khỏi cần viết nữa.

Thu Thảo ngập ngừng hỏi, giọng tò mò hơn là thắc mắc:

– Sao vậy?

Mẫn cắn môi:

– Bởi vì… vì quan hệ giữa tôi và Thủy… nói chung là đã êm thấm…

Lời giải thích bối rối và ngượng ngập của Mẫn khiến Thu Thảo không đủ can đảm nhìn vào mắt anh. Cô đưa mắt ngắm những bông hoa đang kiêu hãnh khoe sắc ngoài vường, lòng cố nén một tiếng thở dài.

Mãi một lúc sau, cô mới quay vào, khẽ hỏi: – Như vậy là kể từ hôm nay em khỏi phải viết thư cho anh nữa?

Mẫn hít vào một hơi dài:

– Thu Thảo chỉ còn viết một lá cuối cùng thôi, lá thư từ biệt!

Mặt Thu Thảo lộ vẻ buồn buồn:

– Lá thư từ biệt? Em biết viết thế nào bây giờ?

Mẫn mỉm cười. Anh thò tay vào túi áo lấy ra một tờ giấy gấp tư đặt lên bàn:

– Thu Thảo khỏi phải lo! Tôi đã chuẩn bị sẵn đây rồi!

Thu Thảo xịu mặt:

– Sao anh không để em tự viết?

Mẫn cười:

– Thu Thảo mới bảo là Thu Thảo không biết viết như thế nào đây mà! – Rồi anh tặc lưỡi, nói thêm – Vả lại, lá thư mở đầu và lá thư kết thúc trò chơi này do chính tay tôi viết thì hay hơn!

Thu Thảo không nói gì. Cô cầm lấy lá thư và mở ra xem:

“Anh thân yêụ Có lẽ những dòng chữ này là những dòng cuối cùng em viết cho anh. Những cuộc chia tay, nhất là những cuộc chia tay trong tình yêu, bao giờ cũng buồn bã và nhiều xót xa, nhưng em biết làm thế nào được! Em chỉ mong rằng, dẫu chúng ta không còn gặp lại nhau nữa, những kỷ niệm đẹp đẽ trong những giây phút bên nhaụ..”

Lá thư Mẫn viết khá dài, bùi ngùi và cảm động, nhưng Thu Thảo chỉ đọc lướt qua những dòng đầu rồi gấp lại, nhét vào giữa cuốn tập. Rồi cô nhìn Mẫn, nói giọng thoáng lạnh lùng:

– Thôi, học tiếp đi! Còn lá thư thì tối nay em sẽ đọc và chép lại.

Mẫn lúi húi lật sách.

Không khí nặng nề và lặng lẽ đến mức chỉ nghe có tiếng giấy sột soạt.

Suốt buổi học, Thu Thảo không cười, không giỡn. Cô luôn giữ một vẻ mặt nghiêm trang đến khó chịu. Thái độ của Thu Thảo khiến Mẫn đang rầu càng rầu hơn. Anh giảng bài một cách uể oải, đầu óc chỉ mong cho chóng hết