
ngài Võ Gia có thể yêu vợ đến thế. Thật khiến đương sự cảm động quá mà…!
Tuy nhiên…
Nhưng mà…
Cái đoạn cuối của ngày!!! (>.<)
Vì là “đoạn cuối của ngày,” dĩ nhiên sẽ miêu tả những gì diễn ra vào cuối ngày… 80% của nó, không cần nói ra cũng biết, là diễn ra trên giường! (>_<)
Thế là, ai kia cầm theo quyển nhật ký, hùng hổ mở cửa xông vào phòng ngủ, bắt gặp ngay đương sự đang ngồi đọc báo trên giường. Đôi mắt cô dường như có lửa khi phóng về cái kẻ vai rộng thân cao, muôn bề gian xảo, tàn bạo vô nhân đạo kia! (>.<) Đêm qua rõ ràng đã nhận “quà lễ”, ăn cô đến sạch sẽ gọn gàng. Hôm nay lại…
“Anh… anh… anh có cần thiết phải tỉ mỉ đến mức này không?!”
Làm sao có thể đem chuyện riêng tư vợ chồng viết ra… thi văn nhiều tập hở trời?!
Vậy mà… cái người mặt dày kia, lại có thể bình thản ngẩng đầu lên đón lấy ánh mắt giết người của cô, như thể đã đoán ra viễn cảnh này từ trước.
“Sao thế? Không đủ độ chính xác?”
Hỏi ngược lại cô với vẻ mặt lý trí vô cùng, tỉnh bơ vô đối! Cứ như một vị giáo sư trả lời thắc mắc của học trò mình vậy.
“Cũng không phải…” bất ngờ bị ảnh hưởng bởi thái độ ung dung của anh, cô cúi xuống nhìn lom lom vào trang giấy để mở.
Thật sự là rất chính xác… (Tỉnh!)
Sực nhớ ra mục đích ban đầu, cô lập tức hất đầu lên, sắc đỏ không hẹn mà tuôn trào hai bên gò má. “Ca–cái gì chứ?! Vấn đề không phải ở chuyện chính xác hay không! Mà là anh tại sao lại khiến nó… chính xác đến cỡ này!”
“Đấy chẳng phải là yêu cầu của bác sĩ hay sao? Tỉ mỉ chi tiết?”
“Gì chứ! Bác ấy chẳng qua là muốn biết cái sự ghen tuông thái quá của anh từ đâu ra, chứ có cần cả… cả… đoạn văn gợi tình này đâu!”
Đặt tờ báo xuống, trên gương mặt tuấn mỹ kia hiện ra một nụ cười am tường.
“À, ra thế. Ghen tuông, huh?”
Bao nhiêu nộ khí đột nhiên như một quả bóng xì hơi. Tuyệt! Giờ thì đã bị anh dẫn dụ khai tất tần tật!
“Chẳng là…” cười cười một cách gượng gạo, cô ngày càng lùi bước khi thấy con người kia chậm rãi đứng dậy.
“… em cũng tò mò, đúng không?” Anh thay cô tiếp lời, ánh mắt ẩn chứa tiếu ý, tay vung ra tóm lấy eo hông cô lôi lại.
Chưa đầy một giây, dĩ nhiên đã bị chồng người ta vồ lấy đem nhét xuống bên dưới thân hình vạm vỡ, tư thế ám muội vô cùng…
“Em không… đâu! Cứ mỗi lần anh như thế này, y như rằng sáng hôm sau em không dậy nỗi, lại bắt giáo viên phải chờ…”(Trong trường hợp bạn thắc mắc, Ái là học tiếng Ý ^^)
“Không phải muốn biết ghen tuông từ đâu ra hay sao?” giọng anh trầm thấp. Gần. Rất gần. Cô nhắm tịt mắt, đột nhiên nhận ra cảm giác ươn ướt nơi môi. Có người nào đó đương mải mê mút mát môi cô, miệng lại khẽ khàng như rót mật vào tai: “Trong thế giới của chồng em, yêu tỷ lệ thuận với ghen. Ghen nhiều thế này, dĩ nhiên là yêu không ít.”
Đùa hay giỡn đây? Cái lý–luận–cùn muôn–thuở như vậy cũng đưa ra được? Lâu lâu mới nói được yêu người khác một lần, vậy mà mở miệng ra lại cợt nhã…! (>.<)
“Em cảm thấy thích Chính Luận của hồi xưa hơn, không có biết nói đùa như vầy,” cô cong cong môi, đầu quay đi tránh né môi miệng ai kia đang liên hồi lao xuống tấn công.
Kẻ nào đó mấy lần hôn hụt, bèn chống tay hậm hực nhìn xuống. “Đùa?”
“Không phải sao?”
“Không phải lúc nào vừa cười vừa nói cũng là đùa đâu.”
“Anh có cười sao?”p>
“Vậy nên càng không phải đùa.”
Nguyễn Ái mím môi, bắt đầu cảm thấy lỗ tai lùng bùng. Là nói thật à? Anh từ lúc nào có thể thoát ra tiếng “yêu” dễ dàng như vậy? Lúc xưa có cạy miệng cũng không buồn buông ra một chữ cơ mà…
“Vậy… nói như anh thì, nếu một ngày ghen đến giết chết đối phương, không lẽ cũng là yêu à?” Anh nhíu mày, mắt nheo lại đầy nghi hoặc. “Em có khả năng dồn đẩy anh đến mức đó sao?” “A! Nói thế nghĩa là thừa nhận rồi!” Cô biết ai kia tính ghen tuông cao bằng trời biển, cơ mà không nghĩ anh lại nỡ lòng giết cô… Trong bụng tự nhiên có một chút thất vọng và – bệnh hoạn thay – cả một chút thỏa mãn…! (>.<)
(Thật sự là nàng bệnh mà! =)) )
“Vậy em làm việc gì mới có khả năng dồn đẩy anh đến mức đó?”
Bàn tay mò loạn trên người cô đột nhiên khựng lại, cặp mày rậm nhăn nhăn, mắt nâu dõi vào cô đầy dò xét. “Hỏi làm gì? Không lẽ muốn thử?”
“Không có! Chỉ là tò mò thôi…”
“…”
“Nói đi mà… Đó hẳn phải là việc kinh khủng lắm.”
“Rất kinh khủng,” anh bình đạm đáp lời, thái độ đột ngột trở nghiêm túc.
Có hơi chột dạ rồi… Điều gì mà có thể khiến anh lo sợ như vậy? Choàng tay qua thân hình vạm vỡ, cô nhìn lên anh đầy mong đợi. “Là gì vậy?”
Cúi xuống cho đến khi môi họ chỉ cách nhau một hơi thở, cảm xúc trong đôi mắt thường ngày lạnh lùng của anh bỗng không báo trước mà tràn ra lênh láng, thiếu điều khiến cô choáng ngộp…
“Là, nếu em có thể yêu một người nào khác hơn-cả-bản-thân…” siết chặt cô hơn, mắt anh long lên đầy cảnh cáo “…thì anh nhất định sẽ ghen đến mức muốn đem em giết chết, vậy được chưa?”
Nguyễn Ái chớp mắt, miệng tạo thành một chữ “o” hoàn hảo.
Mãi lâu sau mới bật ra được nghi vấn lượn lờ trong khối óc:
“Thế ra… anh ghen với cả bản thân mình?!”
Mắt nâu xoáy thẳng vào màu đen láy. Bàng hoàng.
Cả hai cứ trân mắt nhìn nhau như thế gần cả một phút. Chủ đề cùng là một, ý nghĩ lại