XtGem Forum catalog
Phản diện

Phản diện

Tác giả: Faithfair

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322663

Bình chọn: 7.5.00/10/266 lượt.

ếc gì mệt lắm! Hành động thiết thực hơn. Ngày mai chuyển tiền vào trương mục cho tôi, và còn giúp tôi thuê khoảng năm bảy người—”

Khoan đã! Nguyễn Ái nghĩ. Nếu bảo rằng muốn thuê vệ sĩ, chắc chắn ông ta sẽ biết có chuyện không ổn. Và theo tính cách của Vương Đăng Khoa, sẽ không để yên và đi đối phó với Võ Gia. Hắc Bạch chọi nhau thì chỉ có nước thê thảm! Phá cho ôi như thế thì mình và anh Chính Luận làm cách nào?

“Con muốn năm bảy người để làm gì?” giọng nói từ sau cửa có phần lo lắng.

“Không gì, năm bảy người đầu bếp mới. Thức ăn dở quá mà, nuốt không vô.”

“Được, được. Chú sẽ làm ngay, không cần đợi đến mai.”

“OK. Vậy đi.”

“À… vậy trường mới lúc này ra sao rồi? Con có thích Việt Duệ không?”

Nguyễn Ái thở dài. Ông ta đúng là dài hơi!

Cô bước xuống giường, sải chân về hướng cửa phòng và thình lình mở ra. Người đàn ông trước mặt cô vẫn như thế, cái điệu bộ oai vệ rất điển hình đã phần nào giúp sức trong sự nghiệp chính trị của ông; đôi mắt quyết đoán, thậm chí có phần lạnh ác — nhưng khi dõi vào cô lại tràn ngập sự yêu thương thối rữa cùng nỗi đau đay nghiến.

“Đấy, nhìn thấy mặt tôi không có vết bầm hay thương tích rồi đấy. Sao còn chưa về phòng của ông đi? Cứ lải nhải thế này tôi ngủ thế nào?” khuôn mặt thuần khiết của Nguyễn Ái giờ đây còn lạnh hơn băng tảng.

Khó có thể tin được đôi mắt ươn ướt hút hồn người ấy lại có thể trở nên buốt giá đến vậy.

“Cám ơn con,” Vương Đăng Khoa nhẹ nhàng đáp, mắt nhìn cô một lúc rồi vội quay đi trong đau khổ. Ôm dợm chân toan rời khỏi.

Nguyễn Ái níu áo ông lại, khi đã mặt đối mặt với ông, cô nở một nụ cười chua chát. “Sao thế? Không nhìn thêm chút nữa? Sợ khuôn mặt này lắm à?”

Vương Đăng Khoa chỉ nhắm mắt, thở dài rồi kéo nhẹ tay lại. Ông quay mặt bước đi thật nhanh.

Ở đằng sau, Nguyễn Ái đợi đến khi bóng lưng ông chuẩn bị khuất sau ngõ rẽ cuối hành lang, mới cay độc nói.

“Thật đáng tiếc. Tôi càng lớn thì nhìn càng giống bà ấy.”

Rồi đóng sập cửa lại. Chương 09 – 10Chương 9: Cưỡng HônThế là anh đùng đùng bước đến bên cô, nắm tay cô lôi đi xềnh xệch, rồi thô bạo đẩy cô vào sát một thân cây. Cô còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì anh ta đã vục mặt xuống hôn cô. Nụ hôn sâu và chiếm hữu. Ào ào như bão vũ. Nóng như nham thạch sôi sục.Đến mãi tận về sau, Nguyễn Ái vẫn không thể hiểu nổi, tại sao con gái lại toàn chọn “xử” nhau trong WC?“Đi hết rồi à?”Cô bé tóc nâu xoăn lọn với gương mặt thiên thần bình thản lên tiếng hỏi lớn. Không một ai trả lời.Nhanh thoăn thoắt như một chú sóc, cô leo lên bồn cầu; rồi như một diễn viên xiếc chuyên nghiệp, luồn mình qua khe hở phía trên buồng vệ sinh tuột xuống. Tay phủi cho quần áo thẳng thuốm, cô ngoái đầu lại nhìn cánh cửa bị những miếng ván gỗ đóng đinh chi chít, đôi môi mọng bắt đầu cong lên.“Gì chứ? Coi phim nhiều quá nên điên cả lũ.”Chuông điện thoại vang lên, cô vén váy rồi lôi ra điện thoại được ràng buộc kỹ lưỡng bởi sợi nịt bít tất. Chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia Ngọc An đã mắng chửi xối xả.“Quỷ cái! Mày làm gì sáng giờ không bắt máy? Và tự nhiên tại sao sáng nay lại SMS cho tao cái số này? Cái số cũ của mày đâu?!!”Nguyễn Ái liếc nhìn về phía cánh cửa đóng ván, nhún vai. “Không rõ, chắc giờ này đã trôi xuống cống nước thải nào đó.”“???”“Không cần hiểu đâu. Nói chung em ổn. Không có gì đáng lo. Xem như đổi điện thoại đi.”Có tiếng tranh cãi bên kia đầu dây, lần này là giọng của Mai Loan trong ống nghe.“Có phải bọn chúng hiếp đáp em không? Nói chị nghe, chị sẽ thay Ánh Minh ra mặt giúp em—”“Không sao. Em dư sức đối phó chuyện này. Đâu phải là lần đầu tiên bị ‘xử’ vì tội cà khịa hay gây chuyện, haha…”“Bây giờ em đang làm gì? Phán quyết đã post lên mạng như thế. Hay đến khoa bọn chị. Sẽ không ai dám động đến người trong sự bảo vệ của queenka Ánh Minh cả. Phải chi cô ấy không phải vì tai nạn vẫn còn trong viện thì…”“Em không đến đâu. Em có chỗ để đi rồi.”“Ái à, em đừng nói với chị là em—”Nguyễn Ái cúp máy, sau đó tắt luôn “Chờ 2 tiếng nữa hãy đi cứu cô ta.”“Vì sao chứ?” Văn Thành mon men hỏi, một nụ cười ranh mãnh chực chờ nơi khóe miệng.“Phải học được bài học trước.”“Bài học gì?”“…”“Anh đừng nói với tôi là anh tin chuyện Nguyễn Ái đánh người nhé — đặc biệt là sau khi cái clip của AIclubmaster được post lên mạng. Anh vốn là đổ oan cho người ta mà. Không phạm lỗi thì tại sao phải có bài học nào nhỉ?”Bàn tay Chính Luận nắm lại.“…”Một giây, mười giây, hai mươi giây trôi qua. Văn Thành biết đấy là giới hạn tất cả những gì sáng nay anh có thể lôi ra từ ‘tảng băng’ này. Đáng ra ông trời nên cho Võ Chính Luận câm luôn mới phải. Vì kiệm lời như thế thì có gì khác câm đâu? Riêng Văn Thành thì không thể chịu nỗi nếu một ngày không nói quá trăm câu.Anh lún người xuống chiếc ghế sofa màu huyết dụ, tư thế vô cùng thoải mái. “Được thôi, chúng ta cùng thi nhau xem ai mất kiên nhẫn trước. Chắc chắn người đó không phải là tôi rồi.”“…?”“Tôi chỉ xem phản diện như bè bạn, nên cũng chẳng có gì gấp gáp đi cứu cô ấy,” chồm người đến, Văn Thành hạ giọng và nhìn đăm đăm vào mắt Chính Luận. “Nhưng anh lại khác.”“Không hiểu.”Văn Thành ngã