
vệ, đứng sững ra như một thằng ngốc khi chứng kiến cuộc đối thoại nhố nhăng này. Con bé này tâm thần sao? Nhấn nước nó không phản kháng. Dọa đánh nó không sợ. Mà sợ bị cắt tóc???Nhưng tại sao đại ca lại biết được Nguyễn Ái nghĩ gì? — Thanh Tuấn lo lắng hướng mắt về tấm lưng của Chính Luận.Người giàu có cách suy nghĩ thật quái đản. Khó hiểu thật.
Chương 07 – 08
Chương 7: “Tại Sao Lại Không Giết Cô Ta?”
“Đủ rồi! Hôm nay đến đây không phải để làm trò nhăng nhít!”
Thanh Tuấn nói lớn, cắt ngang cuộc cãi cọ không đâu giữa Văn Thành và Nguyễn Ái.
“Nguyễn Ái, hôm nay cô phải cúi đầu xin lỗi chị hai của chúng tôi vì hành vi bạo lực gây ra vừa rồi.”
Cả hội trường lập tức yên lặng lắng nghe bản tin sốt dẻo.
Nguyễn Ái ngơ ngác ngước lên, mắt chớp chớp.
“Tội danh không thành lập!”
Lại có tiếng cười râm ran.
“Mày — còn dám chối sao?”
“Nếu đã gọi đây là buổi phán quyết. Thì làm cho đúng đắn một chút chứ?” Nguyễn ái chán chường phản bác. “Muốn buộc tội tôi phải có nhân chứng, bằng chứng hẳn hoi. Đằng này chẳng có gì cả.”
“Lời của Yến Nhi chính là bằng chứng! Ai cũng biết Yến Nhi là một con người hiền hậu, tốt bụng. Sao lại đổ tội oan ày chứ?”
“Người hiền không nói dối được à?”
“Mày—!”
Thanh Tuấn kềm chế lại. Không được nổi nóng. Con nhỏ này luôn tự cao bản thân ăn nói sắc sảo, lại còn sự bình tĩnh đến rợn người của nó! Nếu nổi nóng sẽ lại bị nó cho rơi vào bẫy… Phải bình tĩnh cho nó biết thế nào chân lý thuần túy.
“Thôi được, có gì biện bạch được, mày—cô nói xem nào!”
“Biện bạch gì? Chuyện chỉ là cô ta tự đâm sầm vào gương. Thế thôi.”
“Ý cô là Yến Nhi tự mình làm thương tổn bản thân để đổ tội cho cô?”
“Đúng.”
Xung quanh bàn tán xôn xao. Không ai có thể tin được Yến Nhi lại làm thế. nhưng Nguyễn Ái lại là người không thích nói dối…
“Cô nói nghe thật vô lý. Mục đích là gì chứ? Đại ca vốn hết lòng yêu thương Yến Nhi. Yến Nhi không có lý do để đi hại một ‘kẻ theo đuôi’ như cô.”
“Tôi có phải con sâu trong bụng cô ta đâu mà biết,” Nguyễn Ái chua ngoa bĩu môi. “Nhưng dựa theo những gì cô ta nói với tôi trước khi ‘tự xử’, thì tôi có thể kết luận: Dương Hoàng Yến Nhi ghen tỵ với tôi.”
“Ghen tỵ? Ha! Cô có gì mà để chị hai của chúng tôi ghen tỵ chứ?”
Nguyễn Ái mở tròn mắt.
“Anh thiệt hay giỡn vậy? Hay mù và điếc rồi?”
“Mày…e hèm!” Thanh Tuấn hít sâu vào rồi lại thở ra, tập trung đè nén cơn giận.
“Nhìn tôi này,” Nguyễn Ái hất đầu. “Ướt sũng thảm hại như vầy, tôi vẫn đẹp hơn cô ta. Anh có biết muốn có thân hình như vậy, tôi phải tập luyện cực khổ thế nào không?”
Miệng Thanh Tuấn mở to. “Thứ hai, nhà tôi có tiền nhiều hơn cô ta.”
Có thể thấy phó tướng Văn Thành ngồi xổm gần đó đang ra sức nín cười.
“Thứ ba, tôi trẻ hơn cô ta. Và căn cứ vào thực đơn ‘gà khỉ’ đại ca mấy người soạn ra hằng ngày cho cô ta. Dương Hoàng Yến Nhi nhất định không thể sống lâu hơn Nguyễn Ái này!”
Lần này thì Văn Thành không nhịn nỗi, anh ngã quay ra sàn chống tay cười ha hả.
“Lý do excellent! Nguyễn Ái! Cho em 10 điểm!” “Chưa đâu,” Nguyễn Ái nhíu mày, đưa tay lên đếm một cách vô tư. “Còn tự tin hơn này, mạnh mẽ hơn, học giỏi hơn, vui tính hơn, thành thật hơn… Duy chỉ có một điểm không bằng—”
Mắt Nguyễn Ái phất lên, hướng thẳng về phía Yến Nhi đang giấu mặt sau lưng Chính Luận.
“Không-bệnh-hoạn-bằng.”
Cả hội trường đang âm ĩ những tiếng cười kiềm chế vì các lập luận kiêu căng — nhưng lại rất thật đến buồn cười của Nguyễn Ái, bỗng chốc đã lặng đi trước cái nhìn sắc bén và câu nói đanh chắc của cô.
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Ái nhìn thẳng vào Dương Hoàng Yến Nhi.
“Một cô gái chỉ vì sự bất an không đáng lại có thể đi tổn hại bản thân để đổ tội cho tôi. Thú thật, tôi cũng có phần vinh dự và khâm phục cô ta lắm,” Nguyễn Ái gật gù, vẻ mặt chân thành không một chút mỉa mai. “Cô ta có thể bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích của mình. Trong từ điển của tôi điều đó không có gì sai…”
“… Nhưng bệnh hoạn đến nỗi có thể tự dối gạt bản thân thì thật đáng tởm.”
Mắt Nguyễn Ái láy lên dữ dội.
“Nếu đã có gan làm việc ác, có đủ tinh thần để mang tội với cả thế giới, thì nên có dũng khí đối mặt với bản chất đê tiện của mình. Đằng này lại nói là vì‘không muốn tôi sau này đau khổ’?”
Nguyễn Ái cười nhạt. Cả hội trường nín thở. Ngay cả Văn Thành cũng mở to mắt nhìn cô trân trối.
“Và đến giờ cô ta thật sự vẫn lừa gạt bản thân mình là — muốn tốt cho tôi. Xin lỗi, người bệnh hoạn như thế tôi lại càng không thể cho phép ở cạnh Chính Luận.”
Yên lặng.
Những gì Nguyễn Ái nói, nhất thời khó ai có thể theo kịp…
Thế rồi nó vỡ òa. Yến Nhi nấc lên, đôi mắt lại ngấn lệ. Đoạn cô run rẩy đứng dậy và khẽ gật đầu với Chính Luận trước khi bước xuống những bậc thang. Dáng đi xiêu vẹo, đôi mắt đầy sự thương cảm dồi dào.
“Tôi… ôi Nguyễn Ái… em đã sống lên trong hoàn cảnh như thế nào… mà cách nghĩ lại méo mó như thế? Nói thật, vài phút trước đây chị thật rất giận em, nhưng em nói những lời này… làm chị sực tỉnh ra… em thật là tội nghiệp…”
Đoạn cô ôm lấy Nguyễn Ái khóc òa.
“Gia đình em nuôi dạy em ra sao…mà một cô bé trẻ người non dạ lại có thể suy nghĩ đen t