Polly po-cket
Phản diện

Phản diện

Tác giả: Faithfair

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324162

Bình chọn: 8.5.00/10/416 lượt.

i mình cô. Xin cô hãy quay về.

Anh bảo, có thể đặt cả bầu trời dưới gót chân cô.

Anh rốt cục là ai? “Vương Nguyễn Ái, em đã làm xong món gâteaux chưa?”

Sực tỉnh, cô ngơ ngác ngước lên nhìn anh phục vụ vừa hối hả chạy vào, nhanh chóng thu hồi sự tỉnh táo. Vẻ mặt cấp bách thế này, hẳn là chuyện khẩn. Trông thấy mẻ bột trong khuôn thiếc cạnh cô vẫn chưa được cho vào lò, anh thở phào nhẹ nhõm rồi chìa ra một hộp nhung xanh lơ. Nguyễn Ái đoán ra ngay lý do, thì ra lại có người muốn cầu hôn ai đó, lại dùng cái chiêu nhét nhẫn vào bánh kem nữa rồi.

“Được rồi,” Nguyễn Ái đưa tay ra đón lấy món nữ trang. “Anh cứ để đấy em lo. Cứ đem các món chính ra trước, ha.”

Anh phục vụ vừa quay lưng, cô đổ hết mẻ bột sôcôla còn lại vào khuôn rồi mở hộp, dự định nhanh chóng xong chuyện này để quay lại tiếp tục sự nghiệp đúc tạc của mình.

Nhưng, nắp hộp vừa mở ra, tim cô đã đứng sững.

Sắc xanh sóng sánh, bạc trắng ôm lấy hoa hồng lam nhỏ xinh. Hệt như món nữ trang cô yêu quý còn hơn mạng sống vẫn luôn nằm sâu trong chiếc ví tùy thân.

Chợt, trong lòng có cái gì đó bùng nổ.

Nắm chặt lấy hộp, cô hối hả chạy về phía lối ra, tay vừa chạm vào toan đẩy tung cửa thì chân bỗn khựng lại. Cô mong đợi điều gì chứ? Rõ ràng anh dự định tặng vật này cho kẻ khác.

Tặng hoa tai của cô cho kẻ khác.

Cổ họng nghèn nghẹn, tim nhói đau lại có chút ấm ức, cô chậm rãi quay trở về góc làm việc.

Gỡ hoa tai ra đặt trong lòng bàn tay, mắt cô dùi sâu vào thứ màu xanh ám ảnh. Đến khi tay nghiêng xuống toan thả vật vào khuôn bột, những ngón tay thuôn nhỏ chợt nắm lại.

Không có lý do gì mà cả nữ trang của mình cũng đem dâng cho người ta. Chương 48: Tự Nguyện Sập Bẫy

Đôi mắt to ướt át đầu tiên chậm rãi lướt qua Lorenzo, đến khi chạm đến nhân vật đi chung thì choàng mở.

Sự điềm tĩnh một giây trước đây lập tức trôi sạch.

Vương Nguyễn Ái chau mày, đầu óc vận hành dữ dội, ánh mắt sắc bén như dao không ngừng phóng về cô gái xinh đẹp với thân hình rực lửa. Cho dù không có làn da nâu bóng và nụ cười mỉm duyên dáng, cho dù không có cái vỏ kén thô kệch ngày nào bao bọc; cô vẫn có thể nhận ra cô gái này.

Và hiển nhiên, việc cô ta ngồi đây dùng bữa với Lorenzo, với món bánh “đáng ra” nên chứa chiếc hoa tai của cô thay lời cầu hôn; đã chứng tỏ quá đủ những gì đã và đang diễn ra.

Gương mặt cô lập tức đanh lại khi con người kia giương mắt nhìn mình một cách thách thức, sự tự tin toát ra quanh thân ả càng làm tôn vẻ đẹp động lòng người. Hoàn toàn không chút tội lỗi trong cô bé tốt tánh ngày nào. Xem ra, Rome đáng nguyền rủa không những làm đổi thay một Chính Luận, ngay cả Đặng An Thi bừng bừng chính nghĩa nay cũng bị biến chất đến thảm hại.

“Thế nào, An Thi? Xem ra anh không cần giới thiệu với em vị pâtissierie tài ba này đâu nhỉ?”

Cả hai người phụ nữ trog phút chốc cùng một lúc quay về hướng kẻ phát ngôn, bàn tay không khỏi nắm lại trước nụ cười xuề xòa của gã đàn ông. Nhưng lại vì những lý do khác nhau.

An Thi là kẻ phục hồi đầu tiên, dĩ nhiên nhanh chóng hư trương thanh thế. Như thể một người vợ dỗ dành chồng yêu, cô âu yếm vỗ nhẹ lên tay Lorenzo.

“Dĩ nhiên, em biết chứ. Đây chẳng phải là vợ cũ, kẽ đã bỏ anh đi theo người khác hay sao?” Móng lún sâu vào thớ thịt khi nắm lại, Nguyễn Ái môi mím chặt, ánh mắt không giấu nỗi sự tức giận âm ĩ. Thì ra, đây chính là thứ cảm giác ngày đó Dương Hoàng Yến Nhi phải chịu đựng mỗi ngày. Thật tình không dễ chịu một chút nào.

Đặng An Thi rõ ràng đã phản bội cô. Đừng nói là chuyện ngày đó không hề kể lại cho Lorenzo; e rằng đến cả cái đêm trước đám cưới cũng tự đem bản thân ra gán ghép. Từ một kẻ phản diện, nay lại trở thành nạn nhân như vậy sao, Nguyễn Ái? – Ánh mắt An Thi khi dõi vào cô chứa đầy sự khiêu khích, cứ như muốn hét vang những từ ngữ trên.

Vẫn chưa đâu, tài nữ ạ – cô ngấm ngầm đáp lại.

Nguyễn Ái thở ra chầm chậm, bàn tay nắm chặt đặt mạnh lên mặt bàn, cả thân người chồm về phía An Thi đầy đe dọa.

“Cô có biết, mình bây giờ rất giống ai không?” mắt lướt về phía một Lorenzo vẫn đang nhếch miệng cười nhẹ, cô tiếp lời với chất giọng châm chích:

“Là Dương Hoàng Yến Nhi.”

“Xin lỗi, tôi không hiểu chị nói gì, và làm ơn đừng đến gần thế này.”

“Tôi đến gần như thế chỉ để tránh cho cô sự xấu hổ mà thôi.”

“…?”

Đứng thẳng dậy, nữ đầu bếp rút tay về bên hông, lưu lại trên bàn một hoa tai tạc đá xanh thẳm.

“Đây là…?” mắt An Thi mở to, dĩ nhiên nhận ra vật tùy thân của Lorenzo. Lúc trước chỉ nghĩ là di vật của mẹ anh, lại có liên quan gì đến Nguyễn Ái?

Tay đút vào túi lấy ra một hoa tai khác y hệt, Nguyễn Ái nheo mắt lại tuyên bố. “Nó vốn là một cặp cùng cái của tôi.”

“…Vậy thì sao?” An Thi trầm giọng, mặc dù tâm tư đang hết sức rối bời. Anh đã từng yêu Nguyễn Ái như vậy, giữ lại vật kỷ niệm cũng không chứng minh được gì. (Sao không? =”=) “Nó không liên quan gì đến chuyện cô ám chỉ tôi giống Dương Hoàng Yến Nhi.”

Đặt hoa tai còn lại lên bàn, Nguyễn Ái quay sang Lorenzo dò xét, rất tiếc con người đó không hề biến sắc, thậm chí lại còn an nhàn ngã người ra nhấm nháp rượu, ánh mắt dõi về cô với một