pacman, rainbows, and roller s
Phải Lấy Người Như Anh

Phải Lấy Người Như Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322401

Bình chọn: 7.00/10/240 lượt.

chuyển sang biểu lộ một nỗi buồn tức tốc:

– Bác vừa nói chuyện với bác sĩ.

Nàng mệt mỏi gật đầu. Còn gì tệ hại mà cái miệng tươi tắn đon đả này chưa gieo vào tâm trí nàng đây?

– Vân à, cháu phải bình tĩnh nhé… Bác sĩ bảo sau này có lẽ cháu sẽ khó có con được nữa. Cháu vẫn có thể có thai nhưng sẽ không giữ được vì tử cung đã bị bào mỏng quá rồi…

Vân nhìn sững vào đôi môi đỏ thắm đang mấp máy những lời tiếc thương an ủi vô nghĩa, lắc mạnh đầu. Nàng định bước về phía phòng bác sĩ nhưng một người đàn bà khác đã xuất hiện, lại là một gương mặt đẹp ẩn giấu nụ cười.

– Vân mau vào phòng đi, có chú Thìn chú Lương vào thăm bây giờ đấy!

Vân né người tiếp tục bước tới đầu dãy nơi có phòng bác sĩ. Giọng nói mà đến giờ nàng không thể phân biệt nổi là của ai trong hai người đàn bà ấy vẫn đuổi theo từng bước chân nàng:

– Kìa Vân, người ta sắp đến rồi, cháu còn đi đâu thế?

Thìn, Lương, hai cái tên ấy gợi cho Vân nhớ lại cái khoảnh khắc mà nếu không có sự xuất hiện bất ngờ của Tố, chiếc taxi phóng ẩu ấy đã hất tung nàng… Khu nhà nàng là khu lao động bình dân, quãng đường đó ban đêm thường chỉ có xe ôm và xe ba gác, tại sao lại có một chiếc taxi lạ hoắc xuất hiện ở đó để… Đột nhiên nàng thấy cái lạnh thấm vào da thịt. Và giữa cơn mưa phùn của đợt gió mùa đông bắc, nàng vùng chạy, xuyên qua những con đường lầy lội chỉ với bộ quần áo bệnh nhân mỏng mảnh trên người.

She smiles faintly at the distant tolling bell, and the still falling rain.

(Still falls the rain – Black Sabbath)

* * *

Rời bưu điện, Thanh đội mưa vòng về phía phố Nguyễn Thị Minh Khai. Chàng không phải người quan tâm đặc biệt các tác phẩm hội hoạ, kể cả khi yêu Vân chàng cũng ít để ý đến các triển lãm mỹ thuật, phòng tranh. Nhưng không hiểu sao hôm nay chàng thấy cái gallery nhỏ ấy có sức thu hút đến mức hẳn chàng sẽ có cảm giác vô cùng luyến tiếc nếu không quay lại đó.

Dựng xe lên hè và cởi chiếc áo khoác ra rũ nước, chàng chợt rùng mình, vì ngấm lạnh và vì sự vắng lặng trong ngôi nhà. Ở Hội An, hình như người ta không có khái niệm “trông hàng”. Khách vào xem, nâng lên đặt xuống chán rồi đi ra, chẳng vướng bận vì những lời chào mời săn đón hay những câu hạch hỏi xua đuổi xấc xược. Chàng bước tới cầm mấy bức tranh mèo lên ngắm nghía, chọn lấy hai bức rồi ngồi xuống chiếc ghế tre có đệm kẻ carô chờ người phụ nữ trung niên xuất hiện để trả tiền. Ngắm lại một lượt gallery, mắt chàng dừng lại ở bộ bình phong làm bằng bốn bức tranh lớn. Cảm giác ngây ngấy sốt bắt đầu trỗi dậy làm mắt chàng hoa lên. Bốn cô gái trong tranh dường như động đậy.

– Ngoeo… ngoeo

Một con mèo mướp từ đâu chạy ra, cất lên tiếng kêu yếu ớt. Thanh sực tỉnh và khẽ mỉm cười. Chàng đang ngồi trên ghế của chủ nó, chắc nó tưởng lầm. Con mèo mướp khá béo, không bằng “thằng Còi” cưng của bố chàng nhưng cũng tròn mượt. Nó dừng lại nhìn Thanh với vẻ tò mò một lát rồi như đã nhận ra người ngồi trên ghế không phải chủ, nó chạy biến vào sau bức bình phong. Thanh không gọi hay đuổi theo con vật, chàng ôm hai bức tranh mèo, tựa lưng vào ghế và nhìn mưa rơi đều đều bên ngoài khung cửa.

Một lát, vẫn chẳng có ai xuất hiện, Thanh đứng dậy đi loanh quanh xem kỹ từng bức tranh. Quả thật gallery này chỉ bày bán tranh của một hoạ sĩ. Phong cách vẽ nhất quán đã đành, bức tranh nào cũng đóng một dấu có chữ T.C giống như logo ngoài biển hiệu. Nhưng lạ một điều, hoàn toàn không tìm được bất cứ tờ rơi hay danh thiếp gì giới thiệu tên thật của hoạ sĩ. Chàng mỉm cười, khẽ lắc đầu, đành phải gọi chị ta là T.C vậy.

Con mèo mướp bắc chân lên cột nhà, vừa duỗi dài người vừa cào móng với vẻ khoan khoái. Rồi nó hạ chân xuống, mon men lại phía chiếc ghế tre, nằm lăn ra đạp lấy đạp để rồi gặm gặm chân ghế. Thanh nhón bước về phía con mèo ngắm nghía. Con vật dường như biết chàng đang để ý tới nó nên xoay người nằm ngửa ra phơi cái bụng vằn và bắt đầu uốn éo lăn qua lăn lại. Chàng tiến thêm một bước cúi xuống dứ dứ tay đùa lại.

Đến khi con vật chán trò chộp bắt tay áo chàng và chạy biến lên gác, Thanh mới ngẩng lên. Mải đùa với con mèo, chàng đã bước vào bên trong tấm bình phong mà không hay biết. Định quay trở ra, chàng bỗng dừng lại vì một bức tranh treo trên tường. Bức tranh vẽ một người đàn ông đang ngủ, mặt quay vào trong vách và thân trên để trần, những cơ bắp rắn rỏi phơi dưới ánh sáng nhàn nhạt hắt xuống từ ô cửa sổ mở toang. Vẫn những nét bút mãnh liệt và màu sắc hơi lạnh nhưng bức tranh lại có một vẻ mơ màng rất quen thuộc mà chàng không lý giải nổi.

Thanh tự cười mình, hôm nay chàng am hiểu hội hoạ đến lạ! Không nhìn như thôi miên vào bức tranh nữa, chàng đứng ngắm không gian nhỏ phía sau bức bình phong. Đó là một gian nhà rất hẹp, nó càng hẹp hơn vì đống khung tranh, giá vẽ ngổn ngang. Trên chiếc tràng kỷ kê dọc có một chiếc gối đan bằng mây và mấy bức tranh lật úp. Hình như chúng mới được hạ từ trên tường xuống, khung gỗ đằng sau còn nguyên vết vôi xanh cũ kỹ. Chàng tò mò định lật lên xem thì nghe tiếng rũ áo mưa soàn soạt ngoài hiên.

– Chú quay lại rồi hả? Lựa được bức nào ưng ý chưa?

Thanh bước ra, c