
đôi mày. Rồi cũng vội vàng như thế, nàng rút một thỏi son màu nhạt… Nhưng tay nàng đã bị một bàn tay giữ lại. Thỏi son được thả xuống bàn gây ra tiếng động nhỏ, một giọng nói khản đặc rót vào tai nàng:
– Em đẹp thế đủ rồi.
Vân không quay lại. Nàng nhìn sững vào tấm gương trước mặt. Nó đang phản chiếu tất cả như thể một đoạn phim quay chậm. Một gương mặt đàn ông úp vào cổ nàng, những sợi tóc ngắn ép vào gáy nàng nhột nhạt, vòng tay nóng rực ôm lấy vai nàng. Vân đưa tay giữ chặt chiếc khăn san, nàng có cảm giác mình đang ở trước cửa phòng tắm trong căn hộ chung cư sang trọng và người đang bộc lộ khao khát với thân thể nàng là…
– Đủ rồi!
Hai chữ “đủ rồi” thốt ra liên tiếp ấy khác hẳn nhau, một dịu dàng một hốt hoảng. Và cùng với âm thanh cộc lốc phát ra từ cổ họng khô cháy của Vân, người đàn ông đang trong cơn mơ bỗng bừng tỉnh.
Thanh nhìn sâu vào đôi mắt dài đang sẫm lại, ánh nhìn trống rỗng đáp trả làm chàng thắt lòng. Nàng bước trở lại giường, máy móc nhấc chiếc chăn mỏng quần quanh đôi bàn chân lạnh toát và bó gối nhìn ra ngoài cửa sổ. Một lúc lâu sau, khi chàng bắt đầu cảm thấy không thể chịu nổi không gian đặc quánh như hoá đá của căn phòng, Vân bắt đầu lên tiếng, những câu nói ngắn ngủn, mệt mỏi nhưng rành mạch từng lời:
– Hai năm qua tôi sống yên ổn. Cũng kiếm được nhiều tiền.
– Anh biết. Tranh em vẽ rất đẹp. Gallery cũng vậy.
– Cảm ơn, không hẳn đẹp mà có nét khác biệt.
Thanh im lặng, chàng còn đang suy đoán xem nàng định làm gì tiếp với cái kiểu nói khách sáo xa lạ thế này. Vân tiếp tục nhìn ra cửa, giọng đều đều:
– Nhưng cái gallery này chỉ là một nửa. Tôi còn có một nhà may nữa. Trước khi tôi ngất thì thợ của tôi đang may váy cho bạn Thanh. Giờ có lẽ xong rồi.
– ….
– Không biết lễ phục cho chú rể thì thế nào…
Con mèo mướp thò cái đầu tròn cùng hai chân trước lên mép sàn gác rồi kéo lê cái thân hình tròn trĩnh vượt qua bậc thang gỗ cuối cùng. Nó lao đến bên Vân với vẻ nịnh bợ hớn hở. Rồi như thấy thái độ khác lạ trong vẻ bất động của cô chủ, nó đứng khựng lại nghiêng đầu dò xét. Thanh nhẹ nhàng bước tới gần và luồn một tay nâng con mèo dậy.
– Anh đoán nó tên là Còi.
Vân vẫn không quay lại, lắc đầu nhè nhẹ. Một lát, nàng hỏi, câu hỏi hoà nhịp cùng tiếng mưa nghe như ở đâu vọng về:
– Bố Thanh và Còi vẫn khoẻ chứ?
– Ừ, bố vẫn khoẻ, nhưng buồn. Còi cũng thế.
– Rồi sẽ vui thôi.
Nói xong câu ấy, nàng ngả người nằm xuống, chiếc giường kêu kẹt một tiếng rất khẽ và giọng nói của nàng thì lạnh như thể cơn gió bên ngoài:
– Thanh mở giúp cánh tủ, lấy hộp gỗ trong ngăn bên trái, dưới cùng.
Thanh làm theo. Chiếc hộp gỗ ngắn và hẹp hơn hộp đựng bàn phím máy tính một chút, nắp sơn mài hai chuỗi đèn lồng nhiều màu từ to đến nhỏ rất đẹp.
– Đây là quà Giáng sinh của Thanh. Giờ mới tặng thì muộn quá, nhưng Thanh cứ cầm lấy… Chìa khoá tôi để trong túi áo khoác của bạn Thanh rồi. Cái áo mà tôi vô duyên mặc trước ấy.
Câu cuối cùng Vân nói với ngữ điệu thật bình thản. Nàng xoay người nhìn vào sự trống trải của vách tường bằng đôi mắt ráo hoảnh. Có tiếng lạch cạch khẽ vang lên nhưng nàng không nghe thấy nữa, giờ trong tâm trí nàng chỉ còn tiếng mưa như những lời than thở vang vọng.
Thanh loay hoay tra chiếc chìa nhỏ xíu vào ổ khoá cũng nhỏ xíu đã hơi gỉ. Thật may là trước khi đem áo đi giặt, Uyên đã phát hiện ra chiếc chìa và đưa lại cho chàng. Rồi món quà muộn của chàng cuối cùng cũng hiện ra. Trên nền nhung đen mướt, một bộ dùi trống Zildjian 5A đầu nhựa hình tam giác, một bộ drum brush (dùi cọ) và một bộ drum rod (dùi roi) được xếp trong những rãnh riêng biệt, tất cả đều mới tinh, thậm chí lớp phấn mỏng trên gỗ vẫn còn. Ôm chiếc hộp áp vào ngực, Thanh đứng tựa vào lan can để ngăn cảm giác buốt nhói chạy dọc theo từng mạch máu nhỏ. Cảm giác này chàng đã gặp trên triền đồi Sapa gió lộng, khi nàng ngồi với đám hoa dại cuối xuân, chiếc khăn bay phần phật không ngừng còn nét mặt tĩnh lặng chẳng vui chẳng buồn. Nàng đã tự nguyện tránh xa ta, nhưng để làm gì một khi nàng đã yêu như thế?
“Em vẫn nghĩ rằng lấy chồng phải lấy người như anh.
Hoa trên mặt đất nở vì ai, uyên ương dưới nước thành đôi vì ai.”
Vân bừng tỉnh vì tiếng lẩm nhẩm rất khẽ một đoạn bản dân ca mà nàng đã hát. Nàng quay mặt lại. Thanh đang cúi nhìn xuống như thể những lời giao duyên tình tứ được viết dưới đất, đôi mày nhíu lại và từng tiếng phát ra rời rạc. Nàng ngồi thẳng dậy. Giọng nói khản đặc tha thiết:
– Em còn nhớ, phải không?
Đôi mắt ậng nước ngẩng lên một thoáng rồi lại cụp xuống, hiện tại có lẽ không tồn tại bên trong bờ mi rung rung đó. Nàng vẫn ngồi ở mép giường, gương mặt như đang ở trong cơn mộng đêm Sapa dịu ngọt. Chàng quỳ xuống để lọt vào tầm mắt đang mơ màng đó, nhưng dường như không thể chen vào dòng hồi tưởng của nàng.
Vân bất động như pho tượng, ngay cả khi chàng nâng hai bàn chân lạnh toát của nàng ủ trong tay mình, nàng vẫn để mặc. Chỉ đến lúc hơi thở chàng như một dải lụa ấm lướt trên cằm, trên cổ nàng và những ngón tay ram ráp bắt đầu lùa nhẹ để gỡ từng khuy áo của nàng, Vân mới sực tỉnh. Lúc đó đã quá muộn c