
trở về*. Nhưng mà ô ô… Lạnh quá nha, cái tên Tiểu Băng Sơn này quả nhiên xứng với cái tên, ngay cả ánh mắt cũng lạnh đến như thế…)
Yên lặng chờ sau khi Đan lão gia đặt quân cờ trên tay xuống, Tiểu Lâm Tử mới lên tiếng:
“Lão gia, đây là thư do chim bồ câu của tiêu gia truyền đến.” Nói xong, hai tay cung kính dâng lên.
“A, có thư rồi!” Đan Bá Uyên vội vàng nhận lấy lá thư, lão đang chờ tin tức của bọn họ, đã tới rồi, cái tên Vu Phong này, quả nhiên không làm cho lão thất vọng.
“Ha ha… Ha ha…” Đan Bá Uyên đọc thư, từ cười khẽ, chuyển thành thoải mái cười to, cười đến mức làm cho Tiểu Lâm Tử không hiểu chuyện gì xảy ra, càng làm cho các tiêu sư đang tỷ thí võ nghệ cũng quên mất khoa tay múa chân.
“Ha ha ha…” Đan Bá Uyên lại cất tiếng cười to, tựa hồ như muốn phát ra tất cả vui sướng trong lòng.
“Lão gia, tiêu gia rốt cuộc viết những gì ở trong thư vậy? Lại làm cho ngài thoải mái như thế?” Tiểu Lâm Tử nghi ngờ hỏi, rốt cuộc xảy ra chuyện đại sự gì đây? Rất ít khi nhìn thấy lão gia thoải mái mừng rỡ như thế nha!
“Đúng vậy, lão gia, Vu Phong rốt cuộc viết những gì ở trong thư? Ngài mau nói cho ta biết?!” Các tiêu sư cũng bỏ vũ khí trong tay xuống, như ong vỡ tổ vọt tới trước mặt Đan Bá Uyên, trong lúc nhất thời, dương cường khí thịnh*.
(*dương cường khí thịnh: ý là toàn là mùi đàn ông, dương khí, đấy ạ)
“Ha ha…” Đan Bá Uyên nhìn những kẻ hán tử trước mắt bình thường sống chết với đao kiếm, thời khắc này lại giống như một đứa trẻ tò mò, không khỏi cười ha ha một tiếng. “Được rồi, nói cho các ngươi biết vậy!”
“Vâng.” Mọi người gật đầu, “Ngài nói đi.”
“Tin rằng tiêu cục chúng ta không lâu sau này, sẽ có chuyện vui.” Dứt lời, lại là một phen mặt mày hớn hở.
“Chuyện vui?” Mọi người đối mặt nhìn nhau, vô cùng kinh ngạc. “Chuyện vui gì?”
“Chẳng lẽ lão gia ngài muốn tái giá sao?!” Có người xoay mình thốt ra một câu hỏi.
“Nói ngu ngốc gì đó, lão gia nhà ngươi chỉ yêu một mình phu nhân, cho dù nàng đã qua đời, ta cũng sẽ không tái giá.” Vừa nghe thấy lời nói hoang đường như thế, Đan Bá Uyên lúc này thu hồi bộ mặt tươi cười, tức giận trừng mắt nhìn đối phương. Hừ hừ, tình yêu của lão đối với phu nhân đến chết cũng không thay đổi, không cho phép ai hoài nghi.
“Ha ha…” Vị tiêu sư bị nhìn trừng trừng, bối rối cười khúc khích.
“Bỏ đi, bỏ đi.” Đan Bá Uyên khoát khoát tay, “Nói cho các ngươi biết, Thiếu chủ các ngươi thích vị Tô tiểu thư kia rồi.”
“Cắt!” Mọi người vung tay lên, lập tức muốn bỏ đi.
“Ơ, này, này, đây là hỷ sự mà, các ngươi phản ứng cái kiểu gì vậy?” Đan Bá Uyên giận đến thổi phù phù vào bộ râu, ô ô… , thật là làm tổn thương người khác mà. Đây chính là chuyện liên quan đến nguyện vọng có con dâu ngoan ngoãn, ôm cháu đích tôn của lão, đương nhiên là chuyện lớn.
“Lão gia, Tô tiểu thư kia là người mà Dương Uy chúng ta phải bảo vệ, theo như quy định của tiêu cục, Thiếu chủ không được có chuyện gì dính dáng đến nàng.”
“Đúng, đúng.” Những người khác gật đầu phụ họa, “Chính là như vậy.”
“Tiêu quy cũng là do người viết ra, sửa lại không được sao.” Aiz, thật là một đám ngu ngốc thiếu hiểu biết, Đan Bá Uyên lắc đầu.
Ngươi dĩ nhiên là có thể đổi – Các tiêu sư nói thầm ở trong lòng, còn chúng ta chỉ là thuộc hạ, làm sao có thể tự tiện sửa đổi đây.
“Thiếu chủ thật thích vị Tô cô nương kia sao?” Tiểu Lâm Tử vẻ mặt vô vị nói, “Hắn không phải là luôn luôn thích những nữ nhân quyến rũ, xinh đẹp, biết sát ngôn quan sắc* sao? Vị Tô cô nương kia đừng nói tới quyến rũ, xinh đẹp, lại càng không biết sát ngôn quan sắc.” Điểm này, từ ngày thứ nhất mới quen Tô Tích Nhân đã biết.
(*sát ngôn quan sắc: Xem lại chú thích chương 1)
“Đúng vậy, người Thiếu chủ yêu phải giống như Yên Hà cô nương ở Yên Chi lâu.”
“Còn có Đại tiểu thư Liễu Tố Tố của Liễu viên ngoại thành tây.”
“Còn có…”
“Dừng…” Đan Bá Uyên cắt đứt các tiêu sư đang nhao nhao lên nói cùng lúc, “Các ngươi có thể đừng dội nước lên đầu ta được hay không, Tuấn nhi có hôn sự, ta có con dâu ngoan, các ngươi có một vị Thiếu phu nhân có tri thức hiểu lễ nghĩa, không tốt sao?” Tức chết lão, thật vất vả, lão hy vọng chuyện tình có chút tiến triển, kết quả lại bị bọn họ dội một gáo nước lạnh lớn như vậy, khiến cho tâm tình vui vẻ của lão cũng hỏng theo! Ô… Toàn những kẻ vô tình!
“Thiếu chủ vốn là phong lưu mà!” Có người không phục nói thầm.
“Ta biết Tuấn nhi cũng có phong lưu một chút!”
“Không có dừng lại ở một chút nha.” Căn bản là rất phong lưu mới đúng nha, trong kinh thành ai mà không biết Đan Ty Tuấn và Thương Tư Kiện trong “Tứ ưu công tử” nổi danh là phong lưu công tử.
“Rồi, rồi, cho dù Tuấn nhi rất phong lưu, nhưng hắn bây giờ thích Tô cô nương, cũng sẽ không còn như vậy nữa.” Cái tên nhi tử bất hiếu này thanh danh không tốt, còn làm mệt cha hắn phải thay hắn giải thích, thật lãng phí nước miếng.
“Vạn nhất thiếu gia chỉ là quen ăn sơn hào hải vị, bây giờ nhìn thấy chút thức ăn nhẹ, chẳng qua là mới mẻ nhất thời thì sao?!” Tiểu Lâm Tử lạnh lùng chất vấn, hắn cũng không tin cái tên hoa hoa đại thiếu gia kia, sẽ vì một thiếu nữ rõ ràng là chỉ thanh tú một chút