
mà buông tha cho toàn bộ bụi hoa kia nha!
“Tiểu Lâm Tử, ngươi…” Đan Bá Uyên hung hăng nhìn chằm chằm cái tên Tiểu Băng Sơn, thiệt là, tại sao ngay cả hắn cũng chống đối lại lão.
“Lần này Tuấn nhi là thật lòng, nhất định sẽ thành chuyện vui.”
“Lão gia, ngài làm sao biết thiếu gia thật lòng? Dù sao ta cũng thấy không tốt.” Có ai chỉ vì một bông hoa nhỏ mà bỏ rơi cả một bụi hoa lớn sao? Hơn nữa bông hoa kia, cũng không phải là mỹ lệ gì.
“Bỏ đi, bỏ đi.” Đan Bá Uyên khoát khoát tay, “Không cãi với các ngươi, dù sao, đến lúc đó, các ngươi sẽ hiểu, lời của ta là đúng.” Bọn họ quả thực chính là một đám trâu bò bướng bỉnh, lão đây, chỉ là đàn gảy tai trâu mà thôi.
Ôm bàn cờ, cầm lấy lá thư, Đan Bá Uyên cười mị mị rời đi, trong đầu đã bắt đầu ảo tưởng đến cảnh sau này con cháu đầy nhà.
“Ha ha…”
Bỏ lại một bầy “trâu bò bướng bỉnh”, đang ngẩn người tại chỗ!
* * *
[Chợ'>
“Mứt quả ghim xâu, hồ lô ngào đường…”
“Bánh bao, mua bánh bao…”
“Cô nương, đến xem đến xem son phấn này đi, đặc biệt rất thơm…”
“Được, được!”
…
Thanh âm rao bán của những người bán hàng rong, rồi tiếng khen ngợi la ó hưng phấn trầm trồ của những người vây xem xiếc ảo thuật, tiếng vỗ tay nối liền không dứt.
Tô Tích Nhân vén rèm cửa sổ kiệu, một đôi mắt trong veo như mùa thu thú vị nhìn cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt bên ngoài. Ơ, vật kia hình dáng thật kỳ quái nha, ở kinh thành cũng chưa từng thấy qua, không biết là để làm cái gì? Aiz nha, trâm cài tóc trên đầu vị cô nương kia thật đẹp, còn có, thư sinh mặt trắng kia viết thư pháp thật có khí thế, …
Cảnh tượng bên ngoài đúng là rất náo nhiệt, thú vị. Nhưng Phỉ Thúy vẫn cảm thấy tiểu thư nhà nàng là thú vị nhất, cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy tiểu thư ôn thôn vẻ mặt thay đổi thất thường như vậy, ha ha… Nếu Đan công tử nhìn thấy nhất định sẽ càng thú vị. Nói đến điểm này, nàng cũng thật lạc hậu. Cư nhiên không phát hiện ra tiểu thư lúc trước ngẩn người chờ đợi tâm tình thay đổi bất thường là bởi vì Đan công tử, hơn nữa cũng không phát hiện ra thì ra là hai người bọn họ người đã sớm có tình ý với nhau. Cũng thấy tiểu thư bây giờ còn quá mông lung, không hề hiểu rõ tâm ý của chính mình. Nhưng nàng là người ngoài đứng xem, vừa nhìn đã nhận ra, tiểu thư rõ ràng là thích Đan công tử. Bất quá, ngoại trừ lúc mới bắt đầu, Đan công tử đối với tiểu thư tương đối là lạnh như băng, còn sau này rất lo lắng che chở cho tiểu thư. Nhưng mà nàng vẫn còn lo lắng, dù sao Đan công tử danh tiếng phong lưu ở kinh thành mọi người đều biết, ai có thể bảo đảm hắn đối với tiểu thư không phải là nhất thời cảm thấy mới mẻ, cho nên, nàng dọc đường đi nhất định phải quan sát hắn thật kỹ, tuyệt không thể để cho tiểu thư bị tổn thương. (Tác giả: Đan Ty Tuấn đáng thương, chẳng những người trong tiêu cục không tin hắn, ngay cả Phỉ Thúy cũng không tin. Xem ra đường tình yêu của hắn gặp nhiều tai họa rồi!!)
“Phỉ Thúy, chúng ta đi xuống dạo phố một chút có được hay không?” Thật sự thật tò mò, Tô Tích Nhân chớp hai mắt khát vọng nhìn Phỉ Thúy. Không phải là nàng không được làm chủ, chẳng qua là Phỉ Thúy luôn luôn lo lắng cho an nguy của mình. Nàng đi đâu, đương nhiên là phải mang theo Phỉ Thúy.
Ha ha…
Phỉ Thúy cười khẽ trong lòng, nàng cũng biết tiểu thư nhất định sẽ hỏi như thế.
“Được, nhưng mà chúng ta phải được Đan công tử đồng ý đi theo.” Bảo vệ tiểu thư an toàn, cũng là trách nhiệm của Đan công tử.
“Vậy à.” Tô Tích Nhân nhất thời thẹn thùng, nàng thật sự không dám tự mình đến gần Đan Ty Tuấn, mỗi lần như vậy nàng có cảm giác giống như ngã bệnh, tim đập không ngừng. Bất quá, cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài tựa như đang kêu gọi nàng, thôi, cùng nhau đi thì có sao, chẳng qua là tim đập nhanh một chút, cũng sẽ không chết người, sợ cái gì mà sợ chứ.
“Dừng kiệu!” Vén màn kiệu, Tô Tích Nhân nói với kiệu phu.
“Sao vậy?” Nghe thấy Tô Tích Nhân kêu dừng kiệu, Đan Ty Tuấn giục ngựa quay đầu đi tới bên cạnh cỗ kiệu. “Xảy ra chuyện gì sao?” Ánh mắt căng thẳng nhìn Tô Tích Nhân, chỉ sợ nàng lại có chuyện gì.
“Ta muốn đi chợ dạo phố một chút.” Tô Tích Nhân ánh mắt háo hức nhìn mọi người đang cười đến vui vẻ, cười đến thống khoái. Thật hâm mộ, bọn họ có thể mở lòng cười vui vẻ với nhau như vậy. Dáng vẻ nàng trời sanh tiếng nói mềm nhẹ, tốc độ nói chậm chạp, chưa từng có khi nào cười vui đến như vậy.
Nghe nàng vừa nói như thế, căng thẳng trong lòng Đan Ty Tuấn dịu xuống. Nhìn nàng ánh mắt tò mò giống như cún con, hắn không nhịn được mỉm cười. Thật đáng yêu!
“Được rồi, chúng ta đi dạo một chút đi!” Để nàng nở nụ cười, cho dù có lên núi đao xuống biển lửa cũng đáng. (Tác giả: oa oa, Đan công tử phong lưu cũng lâm vào biển tình, sâu không thể rút!)
“Thật sao, thật tốt quá!” Tô Tích Nhân vui mừng cười lên, ha ha… hài lòng vì được đáp ứng ước nguyện.
“Nhưng mà…” Đan Ty Tuấn đột nhiên dừng lại.
“Nhưng mà thế nào?” Tô Tích Nhân trên mặt nụ cười co lại, khẩn trương nhìn hắn. Hắn không phải là đổi ý đó chứ? Không được, không được nha, nàng thì thầm ở trong lòng.
“Nhưng mà chúng ta trước hết phải dàn xếp xe ngựa, hành lý ổn thỏa, rồi