Old school Swatch Watches
Oan gia ngõ hẹp

Oan gia ngõ hẹp

Tác giả: Dạ Lễ Phục Mông Diện

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323173

Bình chọn: 7.00/10/317 lượt.

2) “hồng nhan lão khứ”: hồng nhan già đi.

(3) Định nghĩa theo hiện tại: Loli ám chỉ các bé gái dưới 13 tuổi (hoặc già hơn nhưng có tính cánh, ngoại hình như trẻ con) và không liên quan đến các vấn đề tình dục như Lolicon.

(4) Tên khai sinh của chị í là Phương Nam thui, bà An công chúa thêm chữ “Nhân” vào…làm ta cứ mắc cười ^^

(5) “Vương bát khán lục đậu”: rùa nhìn hạt đậu xanh, ý chỉ hai người tâm đầu ý hợp nhìn thấy nhau, vì mắt rùa cũng tròn tròn, lại có viền màu xanh giống hạt đậu)

Chương 3

Hắn vừa quay đầu, hai chúng ta cùng sửng sốt, sau đó lại cùng thốt ra một câu: “Là anh/ Là cô?!”

Trừng mắt nhau, cơ hồ có đến hơn mười giây.

Ánh mắt hắn vừa căm thù lại phẫn nộ mang theo bi thống, hận không thể ăn thịt người – trong khi đó ánh mắt ta lại là kích động, hưng phấn cùng điên cuồng, tâm tư mang theo một đóa tiểu đào xinh đẹp nở rộ.

Thực sự là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ a! Đại soái ca ngày đó bị ta một đòn quẳng qua vai nằm bẹp trên mặt đất khiến ta ân hận đứt từng khúc ruột, nay dĩ nhiên lại xuất hiện ở ngay trước mặt ta! Ha ha ha, này…này…này này có phải là trong truyền thuyết – phân vượn (1) a!

Bác gái nọ vốn đang ân cần giúp hắn chỉnh lại y phục, lúc này thấy chúng ta như vậy nghi hoặc hỏi: “Hai người biết nhau sao?”

Ta vừa định gật đầu, hắn từ trong lỗ mũi “hừ” một tiếng, dùng đôi mắt hoa đào trừng ta trối chết, kéo dài vài tiếng mỉa mai : “Tôi cũng không dám nhận thức nhân vật lợi hại như vậy!”

Nụ cười trên mặt ta nhất thời suy sụp, xấu hổ áy náy: “Cái này, cái này, thật sự là không có ý tứ, tôi cũng không phải cố ý. Có thể là chúng ta rất có duyên phận nên mỗi lần gặp mặt đều “chấn động lòng người” như thế. . .”

Hắn đang bận rộn chỉnh trang lại tay áo liền ngừng lại, quay đầu nhìn ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Duyên phận? Duyên phận gì cơ? Nghiệt duyên sao?”

= =+

Ta xoa xoa tay ngượng ngập chẳng biết nên làm thế nào cho phải, hắn hừ lỗ mũi một tiếng, sau đó liền vẫy vẫy ống tay áo không mang theo một áng mây mà đi.

—————————

Giữa lúc ta không hề ôm ấp một tia hi vọng dự định tùy tiện tìm một chỗ làm, ta bỗng nhiên nhận được cuộc hẹn phỏng vấn của công ty quảng cáo thuộc tập đoàn Lâm thị. Trong phút chốc ta trừng mắt nhìn email nhấp nháy trên màn hình máy vi tính, chết sống cũng không tin tưởng, sau lại nghĩ rằng: tâm niệm của ta rốt cục đã cảm động trời xanh! Vì vậy ta gào khóc báo cho An công chúa tin tức tốt lành này!

An Hảo ngay từ đầu cũng không tin, đương nàng đem thư hẹn phỏng vấn đọc xuôi đọc ngược ba lần mới vỗ bàn nói: “Ta nói Phương Nam Nhân ngươi thực sự là vận lớn! Này khẳng định là do máy vi tính người ta bị nhiễm vi rút mà!”

Ta trầm mặc, miệng hết mở ra lại ngậm vào muốn phản bác nàng rằng tài năng “thâm tàng bất lộ” của ta đã đả động bọn họ, kết quả ngẫm lại, An Hảo nói tương đối có lý a!

Xem ta trầm ngâm nàng tưởng rằng ta đang bối rối, dùng sức vỗ vỗ vai ta trấn an: “Không có việc gì không có việc gì, chuyện mất mặt này bọn họ khẳng định cũng không có ý tứ tiết lộ ra, ngươi cứ quang minh chính đại mà đi! Lúc phỏng vấn biểu hiện cho tốt vào, bộc lộ tài năng trấn áp bọn họ, như vậy ngươi sẽ thành công đánh thẳng vào nội bộ địch nhân!”

= =+

Ngày thứ hai, An Hảo xin nghỉ phép một ngày mang ta đi mua quần áo, dựa theo thuyết pháp “người đẹp vì lụa” của nàng, ta hiện tại hình tượng thật sự là khó có thể phù hợp tiêu chuẩn tuyển người của công ty, cần phải triệt để thay hình đổi dạng một phen.

Thế là chúng ta liền vác thẻ ATM hướng về phía đường dành riêng cho người đi bộ, dạo một vòng, rốt cục ôm về một cái áo khoác dài cùng thắt lưng màu cà phê, một đôi giày cao gót bằng da cùng một túi xách caro đen trắng.

Vốn là ta muốn mua giày đế bằng, dù sao sống hơn hai mươi năm cho tới bây giờ đều là mang giày chơi bóng, thoáng cái thăng cấp lên giày cao gót, ta sợ đến đường bằng phẳng cũng đi không nổi. Thế nhưng An công chúa nói: “Mang giày cao gót sẽ giúp ngươi bước nhỏ lại, thế mới có thể ra vẻ thục nữ một chút. Bằng không ngươi sải bước hùng hùng hổ hổ đằng đằng sát khí như vậy nhìn vào sẽ không biết là nữ nhân!”

= =

Cứ như vậy, hôm phỏng vấn, ta “được” An Hảo trang điểm cho, chân mang giày cao gót 5cm run rẩy đi vào công ty quảng cáo Lâm thị. Đi vào phòng khách tráng lệ ta có điểm quáng mắt, vừa quay đầu liền gặp một OL (2) dáng người vô cùng thướt tha mỹ lệ đi tới, ta nhanh chóng tiến lên cười hỏi: “Xin hỏi nơi phỏng vấn đi làm sao?”

Mỹ nữ chớp chớp đôi mắt to như búp bê, nhấc ngón tay chỉ: “Trước tiên từ bên này đi tới, sau đó quẹo phải rồi quẹo trái xong đi thẳng lên lầu rồi lại quẹo phải, quẹo trái lần nữa rồi thẳng lên lầu trên tiếp tục quẹo phải sau đó lên thêm một lầu rồi quẹo trái là tới!”

Ta há hốc miệng ngơ ngác nhìn nàng, nàng lại quyến rũ vuốt tóc một chút, sau đó uyển chuyển dời gót ngọc đi mất hút!

Cuối cùng nhờ nhân viên lễ tân chỉ dẫn, ta rất nhanh tìm được chỗ phỏng vấn. Vừa đi vào liền cảm thụ được bầu không khí cực kì nặng nề, vừa nhìn, nguyên lai một phòng đầy người vẻ mặt ngưng trọng liều mạng nhìn tài liệu