
Oan gia ngõ hẹp
Tác giả: Dạ Lễ Phục Mông Diện
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 323295
Bình chọn: 8.00/10/329 lượt.
= ta dứt khoát nhanh nhẹn đem mớ tài liệu ném vô sọt giấy vụn.
Nơi thứ hai, “Mỗi ngày làm việc bốn tiếng đồng hồ, được nghỉ hai ngày một tuần”, ta phảng phất nhìn thấy “Chu Ký Tiểu Lung Bao” mà ta yêu nhất, tiếp tục ngắm nghía xuống chút nữa — “diễn viên”.
= = ta tiếp tục thẳng tay không chút lưu tình đem tài liệu ném vào sọt.
Công ti thứ ba, “Kinh nghiệm công tác trên 3 năm, hộ khẩu địa phương, nếu là nữ cần đã kết hôn sinh con.”
= = tài liệu lần thứ ba – sọt rác thẳng tiến…..
. . .
Tỉ mỉ nghiên cứu một phen, ta phát hiện An Hảo đưa cho ta xấp tài liệu thật là thượng vàng hạ cám, tiền lương từ năm vạn đến năm trăm cũng có, công tác thì từ quản lí đến bí thư rồi điện thoại viên, còn có ‘cu li’, công nhân vệ sinh…đủ thứ hỗn tạp. Nếu thực sự mỗi công ty đều nộp một bộ hồ sơ xin việc, ta nghĩ hiện tại căn bản không cần làm một công việc nào cả, mà hẳn là ngay lập tức được tống vào Viện nghiên cứu quốc gia bảo vệ động vật quý hiếm !
Ta cứ thế xem một tờ lại quăng một tờ vào sọt rác, không bao lâu xấp tài liệu cũng chẳng còn là mấy. Vì vậy ta đem bản sơ yếu lý lịch mình đã chuẩn bị tốt móc ra, dự định ngày thứ hai qua mỗi công ty nộp một bộ. Lúc này An Hảo vào phòng, hỏi ta thế nào, ta vô lực lắc đầu: “Ta nghĩ bọn họ đều không phải muốn tuyển người, chỉ là muốn chiêu mộ một nhóm trí năng cực đỉnh như kim cương thôi. . .”
An Hảo liếc ta khinh bỉ: “Trí năng như kim cương? Hừ…Ngươi thế nào lại ném hết a, mặc kệ ngươi rốt cuộc hợp hay là không, trước tiên đem sơ yếu lý lịch nộp một bộ, có vậy ngươi cũng không hiểu sao? !” Nói xong An Hảo từ trong sọt rác nhặt ra tờ giấy trên cùng, “Hả, đây không phải là công ty quảng cáo thuộc tập đoàn Lâm thị sao? Ngươi cũng dám quăng đi!?”
Ta thở dài : “An công chúa a ngươi xem xem điều kiện của người ta: Nghiên cứu sinh tốt nghiệp trường đại học cao đẳng trứ danh như Đại học Thanh Hoa tại Bắc Kinh, Đại học Phục Đán ở Thượng Hải,. . . Ta vốn là một sinh viên nho nhỏ còn chưa tốt nghiệp, một chút danh tiếng đều không có, ngươi nghĩ người ta sẽ chú ý sao?!”
“Sợ cái gì? Quản chi người ta nói như thế nào, cứ đem hồ sơ nộp vào! Không chừng có người mắt mù đem ngươi tuyển vào thì sao!”
Ta: . . .
“Được rồi, sơ yếu lý lịch của ngươi đâu? Đưa cho ta xem.”
Ta lườm nàng, An Hảo nhanh chóng xem qua một lần, kêu lên: “Cái này mà ngươi cũng gọi là sơ yếu lý lịch được sao?!”
“A?”
“Ngươi chờ đó!”
Nửa giờ sau, ta tiếp nhận An Hảo đưa cho ta sơ yếu lý lịch đã được thăng cấp xong, cau mày suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn là do dự hỏi: “Sơ yếu lý lịch của ai vậy?”
An Hảo trừng ta: “Của ngươi!”
Ta cảm thấy hình như mình bị sét đánh!
Nếu như nói sơ yếu lý lịch trước đây của ta là cọng cỏ vướng vô đuôi chó, vậy hiện tại sơ yếu lý lịch của ta đích thị là bột kim cương mười carat mà!
Vì vậy ngày thứ hai, ta cầm bộ hồ sơ “bột kim cương mười carat” gõ cửa mười mấy công ty, sau đó bị cự tuyệt tàn nhẫn ngoài cửa. . .
————-
Hôm nay là thứ năm, ta đưa An Hảo đi làm xong thì nhàn rỗi không có việc gì liền đi dạo, bởi vì An Hảo nói buổi tối muốn ăn lẩu nhúng, Vì vậy ta đi siêu thị dạo qua một vòng, cuối cùng tay xách nách mang bao lớn bao nhỏ đi ra.
Mới vừa rời khỏi siêu thị chưa được bao xa, chợt nghe một tiếng thét chói tai: “A a a bắt lấy hắn, bắt lấy hắn, hắn cướp túi xách của tôi!”
Ta vừa quay đầu lại liền phát hiện cách ta dăm mười thước là một phụ nữ trung niên nữ đang chỉ vào phương hướng gần ta thét chói tai. Vừa lúc này một thân ảnh xẹt qua ta với tư thế chạy trốn, Vì vậy ta bản năng vươn một chân — hắn chân chó té chổng ngược trên mặt đất, vật gì ta cầm trong tay cũng ném xuống đất, tiến lên nắm cánh tay hắn gắt gao đè hắn nằm rạp xuống đất.
Haha, dám giật túi xách người ta sao? Hắc hắc, gặp phải thanh niên nhiệt huyết như lão tử ta xem như ngươi xui xẻo, ngày hôm nay để ngươi biết cái gì gọi là “Hoa vì sao hồng như vậy”!
Đúng lúc này, bác gái bị cướp kia thở hồng hộc chạy tới, ta điều chỉnh tốt biểu tình trên mặt, chuẩn bị sẵn lời kịch — “Bác gái không cần khách khí đây đều là việc nên làm.”
Thế nhưng ta vừa đem một chữ “bác” nói ra, bác gái nọ vừa thở phì phì một bên giơ chân một bên chỉa vào người của ta mà nói: “Cô làm cái gì nha! Người ta giúp tôi bắt cướp lấy lại túi xách, cô làm chi mà đem người ta ấn trên mặt đất vậy? Tên cướp chạy mất tiêu rồi còn đâu! Tôi với cô có cừu oán gì chứ!”
Khuôn mặt tươi cười của ta trong nháy mắt cứng đờ — bắt lộn người?
Cúi đầu nhìn lại, người đang liều mạng giãy dụa quần áo ngăn nắp, một thân âu phục chỉ cần liếc mắt nhìn qua liền biết giá trị xa xỉ, cùng hình tượng của tên cướp giật quả thật là cách nhau quá xa. Ta ngượng ngập buông tay đỡ người nọ, hắn thở phì phì đẩy tay ta ra, tự mình gian nan từ trên mặt đất đứng lên, ta hết sức chân chó giúp hắn phủi trên người bụi đất, cười hỏi: “Khụ, không có ý tứ, anh không sao chứ?”
Hắn vừa quay đầu, hai chúng ta cùng sửng sốt, sau đó lại cùng thốt ra một câu: “Là anh/ Là cô?!”
Chú thích:
(1) Theo ta đoán là phim hoạt hình, không biết có phải không nữa ==
(