
Song Song, đã đến đỉnh cao của thất cấp, chỉ cần cơ hội đến, là có thể đột phá lên bát cấp nhanh chóng.
Mà hắn, lại không bằng nàng!
Thích khách đến tối nay, một cái là chiến khí lục cấp, một cái là chiến khí bát cấp.
Đối phó với chiến khí lục cấp, Thiên Minh có thể dễ dàng đánh ngã, nhưng mà đối kháng với chiến khí bát cấp, căn bản hắn vốn là không phải đối thủ của người ta.
Thiên Minh tuy rằng không biết thích khách đó là do ai phái tới, nhưng mục tiêu chính là vương gia cùng vương phi, vì vậy cho dù hắn phải liều mạng cũng không thể để cho bọn họ làm tổn thương đến nửa sợi tóc của vương gia và vương phi.
Tối nay, may mắn là nhờ có Nhan Song Song hỗ trợ, nếu không hắn cho dù không chết, cũng phải trọng thương, nói không chừng ngay cả an toàn của chủ tử cũng không thể bảo vệ được.
Nhan Noãn nhìn Thiên Minh sau một lúc lâu, cười yếu ớt ra tiếng: “Ngươi cũng không kém, chẳng những người ngoài cũng biết rõ chiến khí của ngươi chỉ là tứ cấp nha.”
“Vương phi quá khen.”
Thiên Minh chắp tay, khiêm tốn nói.
Tất cả mọi người đều cho rằng hắn chính là thị vệ có chiến khí tứ cấp, nếu như để cho người khác biết được hắn có chiến khí thất cấp, vậy người đầu tiên không an tâm, chính là thái hậu.
Nếu như muốn ở bên cạnh vương gia ngốc này, thực lực của hắn không thể để bại lộ quá nhiều, nếu không thái hậu sẽ nghĩ tất cả biện pháp để diệt trừ hắn.
Chỉ là, người bên cạnh vương gia, thực lực đâu chỉ có như thế này?
Long Trác Việt đem mặt nạ ngăm đen dán lên xong, liền vui mừng tươi cười tung tăng nhảy đến bên cạnh Nhan Noãn: “Noãn Noãn, còn chơi trốn tìm nữa không?”
“Hôm nay không chơi nữa, ngày mai sẽ chơi tiếp.” Nhan Noãn nói xong, rồi sau đó nhìn sang Thiên Minh: “Để cho Nhan Song Song tiến vào.”
Nhan Song Song đi vào trong phòng, đối với Nhan Noãn hành lễ: “Nô tỳ tham kiến vương phi.”
Sắc mặt của nàng rất tiều tụy, khuôn mặt nhu mì xinh đẹp vẫn như trước vừa đỏ vừa sưng, toàn thân một bộ quần áo màu trắng, càng tôn lên nét đẹp thanh lệ thoát tục, đôi mắt lộ ra nồng đậm bi thương, trên tóc mai đen nhánh, cắm một đóa hoa nhỏ màu trắng.
Nhan Noãn hiểu được, nàng đây là đang chịu tang vì Vân mẹ.
Có được tấm lòng hiếu thảo như vậy, lúc này vẻ mặt Nhan Song Song rõ ràng vô cùng đau thương, hẳn là giống như lời của Vân mẹ nói, nàng có tâm địa thiện lương nha.
“Thiên Minh nói, tối nay may mắn nhờ có ngươi!”
“Bảo vệ chủ tử an toàn, là trách nhiệm của nô tỳ.”
“Trước đó ta vẫn chưa báo tin cho ngươi biết, vì sao ngươi lại có thể chạy đến kịp thời?” Nhan Noãn hỏi.
Nhan Song Song rũ mắt xuống nói: “Nô tỳ nhân lúc ban đêm trời tối muốn thuận tiện đốt một chút tiền giấy cho Vân mẹ, lại cảm giác được trong phủ có tồn tại một luồng chiến khí lớn mạnh, hơn nữa phát ra từ hướng phòng ngủ của vương phi, nô tỳ lo lắng sự an nguy của vương phi, liền chạy tới đây, nhìn thấy Thiên Minh đang giao đấu cùng hai gã hắc y nhân.”
Dứt lời, Nhan Song Song đột nhiên cúi đầu quỳ gối thỉnh tội: “Xin vương phi thứ tội, nô tỳ chỉ là muốn cúng tế cho Vân mẹ, cũng không phải là cố ý vi phạm quy củ.”
Nhan Noãn cũng hiểu được hành động của Nhan Song Song.
Ở thời đại này, trong gia đình giàu có, tất cả hạ nhân nô bộc đều không cho phép lén lút đốt vàng mã tiền giấy cúng bái bất luận là kẻ nào, như vậy chắc chắn là muốn cho chủ nhà gặp những điều không may xui xẻo, nếu bị người phát hiện, nhẹ thì trục xuất khỏi phủ, nặng thì bị gậy đánh cho đến chết.
Nhan Song Song thành thật như vậy, khiến cho Nhan Noãn đối với nàng có chút vài phần kính trọng.
“Không có gì đáng ngại, bất quá ngươi cũng là người hiếu thảo, mặc kệ như thế nào, hôm nay cảm ơn ngươi đã ra tay trợ giúp, Vân mẹ là người thân của ngươi, sau này có cúng bái cũng không cần phải lén lút, thời gian không còn sớm, lui ra đi.”
Nàng không phải người của thế giới này, nên không có quan niệm cổ hủ như vậy.
Lễ cúng tế người thân của mình, là chuyện hết sức bình thường.
“Tạ vương phi ân điển.”
Nhan Song Song hành lễ nói tạ ơn, rồi xoay người rời đi.
Nhưng, lúc đi tới cửa, nàng bỗng dưng quay đầu lại, dường như quyết định ra điều gì, một lần nữa đi trở về, quỳ xuống trước mặt Nhan Noãn, trong tay của nàng, không biết từ khi nào đã đưa ra một gói giấy màu vàng!
——–¶ Hết chương 45 ¶——–
Editor: Tiêu Phương Phương
º¤º Chương 46: Thái hậu triệu kiến º¤º
Đôi mắt Nhan Noãn hơi hơi nheo lại, hai con ngươi đen láy phát ra ánh sáng sắc lạnh.
Nàng nhìn chăm chú vào vật gì đó trong tay Nhan Song Song, đôi môi khẽ nhếch, đợi câu nói tiếp theo phía sau.
“Vừa rồi vương phi hồi môn (môn: ở đây nghĩa là nhà bố mẹ đẻ), trước khi đi hầu gia có đưa cho nô tỳ một bao nguyệt mê tán, ý đồ muốn làm cho vương phi trở nên si ngốc, thần trí mơ hồ, nhằm nắm chắc việc sống chết của vương phi để cho hắn tránh lo âu tai họa về sau, là nô tỳ ngu muội, rõ ràng thiếu chút nữa đã phạm phải sai lầm lớn, nô tỳ không còn mặt mũi nào cầu xin vương phi tha thứ, lại càng không muốn giúp hầu gia làm ra những chuyện trái với lương tâm.”
“Ngươi làm như vậy, không thể nghi ngờ là phản bội nhị thúc, hắn là cha ngươi.” N