Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Nương tử Vi phu bị người bắt nạt

Nương tử Vi phu bị người bắt nạt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328291

Bình chọn: 9.00/10/829 lượt.

cái vô tâm vô phế (không tim, không phổi), lại còn làm phiền nàng thêm, cũng không biết tình huống bên ngoài như thế nào ?

“Ô..ô..ô..ô..ô……”

Kỳ quái, sao lại không còn tiếng động? Chẳng lẽ đánh xong rồi?

Cái kia đến cuối cùng là ai thắng ai thua a?

Muốn đi ra ngoài xem, lại sợ đẩy cửa tủ ra, sẽ nhìn thấy kia hai tên thích khách kia, nhưng không đi ra ngoài xem, thì không biết kết quả được.

Chết tiệt, nàng băn khoăn muốn chết, Nhan Noãn nhất thời có một loại cảm giác bị ức hiếp nghẹn khuất.

Trong lúc nàng đang vô cùng rối rắm, một tiếng nói mạnh mẽ vang lên.

“Vương phi, không có việc gì, có thể đi ra rồi.”

Nhan Noãn rõ ràng cảm thụ được nội tâm chấn động, đây không phải là từ bên ngoài truyền đến, mà là theo đáy lòng vang lên.

——–¶ Hết chương 44 ¶——–

Editor: Tiêu Phương Phương

º¤º Chương 45: Mạc danh kỳ diệu º¤º

(Không sao hiểu được)

“Vương phi, đã an toàn.”

Tiếng nói của Thiên Minh lại một lần nữa từ trong nội tâm Nhan Noãn vang lên.

Long Trác Việt đang cầm tay nàng giờ buông lỏng ra, chuyển sang nắm lấy bàn chân của nàng đang bịt ở trên miệng hắn đem dời đi.!

“Vù vù vù, ô, Noãn Noãn, sao ngươi có thể lấy bàn chân của mình để bịt miệng người ta, nghẹn chết người ta rồi.” Long Trác Việt từng ngụm từng ngụm hô hấp không khí, nhìn qua Nhan Noãn đôi mắt trong suốt tràn đầy vẻ u oán.

Nhan Noãn đối với oán giận của Long Trác Việt ngoảnh mặt làm ngơ, mà chỉ hỏi: “Việt Việt, ngươi có nghe được âm thanh gì không?”

“Nghe được.” Long Trác Việt xoa xoa cái mũi, lẩm bẩm nói: “Thiên Minh nói đã an toàn, chúng ta có thể đi ra ngoài rồi.”

Chẳng lẽ cái này là người đặc biệt có được chiến khí, mới có thể dựa vào chiến khí truyền âm, đem lời nói truyền đến vào nội tâm của người khác?

Nhưng mà vì cái gì a?

Nếu an toàn, Thiên Minh có thể trực tiếp kêu bọn họ ra là được rồi?

Nhan Noãn trăm vấn đề vẫn không có cách giải.

Bất quá đã an toàn, vậy nàng cũng không cần thiết tiếp tục trốn ở trong tủ quần áo, có trời mới biết trong không gian nhỏ hẹp như vậy lại có thể nhét hai cái người sống, nàng cũng sắp bị ngộp chết rồi.

Tay ngọc thon dài vừa muốn đẩy cửa ra, đột nhiên Long Trác Việt giữ chặt tay nàng lại: “Noãn Noãn, ngươi như vậy đi ra ngoài, sẽ bị Thiên Minh tìm được, chúng ta không thể bị hắn lừa nha.”

Hắn ngây thơ chớp chớp mắt, như người vô tội hai con ngươi đen láy lóe ra ánh sáng ngọc lưu ly lấp lánh.

Nhan Noãn biết vậy nên không nói gì, đối mặt với một cái cực phẩm vương gia như thế, thật sự không thể lấy suy nghĩ của người bình thường đối đáp với hắn được, vì thế nàng nói: “Việt Việt, Thiên Minh đã chịu thua rồi.”

“Thật sao?” Long Trác Việt ngạc nhiên mừng rỡ giơ lên đôi lông mày, dường như không tin mà hỏi lại.

“Ân, cũng là bởi vì hắn tìm không thấy chúng ta, cho nên trực tiếp mở miệng kêu chúng ta đi ra ngoài, không tin đợi lát nữa ngươi hỏi Thiên Minh đi.”

“Thật tốt quá, Noãn Noãn, chúng ta đi ra ngoài nhanh lên.”

Long Trác Việt vui cười nói xong, vội vàng đẩy cửa tủ ra, chân dài một bước, đi ra ngoài.

“Thiên Minh, Noãn Noãn nói ngươi thua nha, đợi lát nữa ngươi phải đứng chổng ngược một canh giờ.”

Thiên Minh kinh ngạc nhìn chằm chằm Long Trác Việt, thân thể thon dài cao ngất giống như pho tượng hoàn mỹ vô khuyết, mày kiếm tinh tế, khóe miệng khó có thể thấy đang nhẹ nhàng run rẩy, lòng tràn đầy ngạc nhiên cùng khó hiểu.

Hắn thua?

Hắn thua cái gì ?

Vương gia, người đây là diễn ra cái trò gì, thuận tiện để cho thuộc hạ không sao hiểu được lại phải đứng chổng ngược một canh giờ.

Không cần phải chỉnh hắn như vậy chứ.

Ánh mắt nghi hoặc thăm dò qua người Long Trác Việt, sau đó nhìn về phía Nhan Noãn từ trong tủ quần áo đi ra, cầu giải thích.

Nhan Noãn phảng phất cười cười, tựa như trăm hoa đua nở, vô cùng rực rỡ tuyệt đẹp.

Nàng nhìn Thiên Minh nhún nhún hai vai, vẻ mặt đành chịu.

Theo chủ tử đặc biệt như thế, ngươi cũng chỉ có thể cam chịu số phận nhận mệnh thôi.

Thiên Minh đột nhiên cảm thấy Nhan Noãn thật sự rất tà ác, nhưng chủ tử phân phó, hắn chỉ có thể nghe theo lệnh.

“Thuộc hạ tuân mệnh.”

Thiên Minh hướng về Long Trác Việt ôm quyền nói, thấy bộ dáng Long Trác Việt cười đến toe toét không ngậm miệng được, dưới đáy lòng chỉ có thể ai oán xót thương. Sau đó, hắn lại nhìn qua Nhan Noãn nói: “Bẩm vương phi, Nhan Song Song ở ngoài cửa.”

“Nàng?” Nhan Noãn không khỏi sửng sốt, ngay sau đó nhớ ra cái gì, vội vàng phụ giúp Long Trác Việt nói: “Việt Việt, mau lấy mặt nạ đeo lên.”

“Nha.”

“Lúc nãy cũng nhờ có nàng hỗ trợ, không nghĩ tới nha hoàn bên người vương phi, thâm tàng bất lộ* như thế.”

(*thâm tàng bất lộ: không để lộ tài năng)

Thiên Minh cho dù vẻ mặt lạnh lùng không chút biểu tình, bất quá trong mắt lại tràn ngập sự ngưỡng mộ tôn kính đối với Nhan Noãn, còn có kính nể sức mạnh kiên cường đối với Nhan Song Song.

Chiến khí thất cấp!

Một cái nha hoàn nho nhỏ, nhưng lại có được đẳng cấp chiến khí bằng hắn, mà lúc nàng phát động chiến khí, nhìn xa so với mình lớn mạnh hơn rất nhiều.

Tuy rằng rất không cam lòng, nhưng Thiên Minh cũng không thể không thừa nhận, chiến khí Nhan