Pair of Vintage Old School Fru
Nương tử Vi phu bị người bắt nạt

Nương tử Vi phu bị người bắt nạt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328200

Bình chọn: 7.00/10/820 lượt.

mắt hắn, chính là mắt hung hãn lại hơn vài phần đáng yêu, thật sự không có ì lực sát thương gì:“Thiên Minh tránh ra , người ta không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi không cần xuất hiện trước mặt Noãn Noãn, Noãn Noãn đều không nhìn thấy người ta tồn tại .”

Thiên Minh thật đáng ghét, Noãn Noãn chỉ nhớ rõ hắn, cũng không nhớ rõ chính mình , Long Trác Việt trong lòng thực không có tư vị.

Trong lòng Thiên Minh vô hạn kêu rên, vương gia, ngươi hiện tại là càng ngày càng ghét bỏ thuộc hạ nha, thuộc hạ thực oan được không, rõ ràng là vương phi kêu thuộc hạ, không phải thuộc hạ tự ý xuất hiện trước mặt vương phi.

Hắn đến bây giờ cũng không hiểu được, vì sao vương gia sau khi cưới vương phi, liền không muốn gặp chính mình như thế.

Nếu hắn biết Long Trác Việt là vì Nhan Noãn vừa thấy hắn thì ánh mắt sẽ chú ý tới hắn nhiều hơn mới có thể không muốn thấy hắn như ậy, không biết có thể hay không rối rắm.

Nhìn thấy chủ tử nhà mình không chào đón, Thiên Minh mặt không chút thay đổi ôm quyền:“Thuộc hạ lui ra.”

☆, chương 40: Bán nhân

“Đứng lại, ai cho ngươi đi.” Nhan Noãn ở trước khi Thiên Minh rời đi, bỗng dưng mở miệng quát bảo ngừng lại.

Thiên Minh nhìn xem Nhan Noãn, lại nhìn xem ánh mắt không tốt Long Trác Việt, ý tứ không nói mà căn dặn, là vương gia bảo hắn rời đi .

Nhan Noãn liếc mắt một cái nhìn Long Trác Việt giống con chó nhỏ ủy khuất nhìn chính mình, sau đó không nhìn, đối với Thiên Minh phân phó nói:“Giúp ta mang người ra phủ……” Nói đến một nửa, nàng đối với Thiên Minh ngoắc ngón tay, ý bảo hắn cúi người áp tai lại đây.

Thiên Minh do dự sau một lúc lâu, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đem lỗ tai đưa qua, trên người chịu đựng ánh mắt như vạn mũi tên của Long Trác Việt. Hắn là thuộc hạ vương gia, đương nhiên mọi chuyện lấy vương gia làm trọng.

Nếu là trước kia, hắn quả quyết sẽ không nghe lời như vậy, nhưng nay đã khác xưa, hắn không phải người mù, vương gia từ lúc bảo hắn đem mệnh lệnh của vương phi trở thành mệnh lệnh của hắn xong, Thiên Minh đã hiểu được phân lượng của vương phi ở trong lòng vương gia không thể khinh thường.

Về phần nặng bao nhiêu? Hắn không biết , bất quá hắn lại cảm thấy, hậu quả nghe mệnh lệnh vương phi, dù sao so với không nghe tốt hơn nhiều.

Ánh mắt Long Trác Việt hung ác làm cho toàn thân Thiên Minh sợ hãi, ngay tại thời điểm hắn sắp không chịu nổi, Nhan Noãn rốt cục lui về phía sau một bước, làm cho Thiên Minh như trút được gánh nặng, đối với Nhan Noãn hơi hơi ôm quyền, cúi đầu nói:“Thuộc hạ đi làm.”

“Noãn Noãn, ngươi nói gì với Thiên Minh, người ta cũng muốn nghe.” Long Trác Việt không cam lòng bị người bỏ qua, oán trách ôm đùi Nhan Noãn khoe mã hỏi.

Nhan Noãn đối với Nhan Song Song cùng Thiên Minh vẫy tay để hai người rời đi, sau đó nhận mệnh ngồi xổm xuống đối diện Long Trác Việt:“Ngươi đứng lên trước, một hồi sẽ biết.”

Long Trác Việt không thuận theo duỗi chân:“Không chịu không chịu, người ta hiện tại muốn nghe, hiện tại muốn nghe, ngươi nói cho Thiên Minh, không nói cho người ta, Noãn Noãn bất công, Thiên Minh thối, Thiên Minh phá hư, người ta chán ghét Thiên Minh.”

Thiên Minh đi xa đột nhiên cảm thấy một cỗ cảm giác ớn lạnh từ lòng bàn chân nhảy lên, cả kinh hắn nổi da gà.

Bất quá gương mặt như băng sơn vẫn như trước không đổi.

Nhan Noãn khóe miệng co rút, quyết định không để ý tới Long Trác Việt ngồi dưới đất, xoay người rời đi, chính là chân bị một đôi cánh tay sắt ôm, bước không nổi.

“Ngươi buông tay.”

“Không buông.”

“Không buông?”

“Không buông không buông, Noãn Noãn không nói cho người ta, người ta có chết cũng không buông.” Thái độ quật cường của Long Trác Việt làm cho Nhan Noãn nhất thời đau đầu, hai tay ôm ngực, rất không vui nói.

“Nếu ngươi không buông, ta sẽ không để ý ngươi , về sau ba bữa chính mình giải quyết.”

Long Trác Việt nghe vậy, đột nhiên cả kinh, bên trong con ngươi đen xinh đẹp mang theo khẩn trương cùng sợ hãi, lực đạo trong tay càng mạnh, một bên khóc một bên la hét:“Oa ô ô ô, không muốn không muốn , Noãn Noãn không thể không để ý tới người ta, Noãn Noãn nấu cơm cho người ta, Noãn Noãn để ý người ta , ô ô ô ô……”

Giọng nói hắn rất bi thương, hai mắt lưng tròng đẫm lệ bộ dáng rất giống một con chó nhỏ lập tức sẽ bị chủ nhân vô tình vứt bỏ, làm cho Nhan Noãn có một cỗ cảm giác tội lỗi.

“Noãn Noãn, Noãn Noãn, ngươi để ý người ta , người ta sẽ ngoan, thực ngoan thực ngoan –” Long Trác Việt mặt chôn trên cẳng chân của Nhan Noãn, dùng sức cọ cọ, tiếp theo kêu khóc.

Giữa trán Nhan Noãn nổi lên mấy vạch hắc tuyến, để tránh quần áo chính mình tiếp tục gặp họa, vội nói:“Ta để ý ngươi là được, mau đứng lên, ta muốn đi tìm Lưu tổng quản, ngươi nếu không đứng lên, ta sẽ thực sự không để ý tới ngươi .”

Nghe được trong giọng nói mềm mại của Nhan Noãn hỗn loạn uy hiếp, Long Trác Việt thu hồi nước mắt, chuyển biến tốt, trở mình đứng dậy, mở to hai mắt xem xét Nhan Noãn:”Noãn Noãn, tìm Lưu tổng quản làm cái gì? Ngươi còn không có nói cho người ta biết người cùng Thiên Minh âm thầm nói cái gì nha.”

Nhan Noãn liếc mắt hắn một cái:“Tìm Lưu tổng quản sẽ biết.”