
g Song, nàng nghe theo lời nhị thúc đến hại ta , cho dù có lòng tốt báo cho ta biết, cũng không tỏ vẻ ta sẽ tha thứ Nhan Song Song.”
Ngày đó, Nhan Noãn mang theo giọng mỉa mai, hỏi Vân nương như vậy.
Vân nương cũng chăm chú nhìn Nhan Noãn, thật lâu sau, xả ra một chút ý cười chua sót:“Nô tỳ đã đánh cược, cược vương phi là người thấu tình đạt lý, Song Song đem chuyện lúc vương phi cùng vương gia ở chung nói cho nô tỳ nghe, dù chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng nô tỳ lại cảm thấy vương phi không phải người không rõ thị phi, nếu vương phi tin tưởng nô tỳ giúp Song Song một phen, nô tỳ cảm tạ đến chết, nếu là nô tỳ cược sai, cũng chỉ trách Song Song bạc mệnh, nàng một khi giúp Hầu gia làm điều ác, đã đi lên con đường vạn kiếp bất phục, thà để nàng đối với vương phi hạ độc tạo thành lỗi không thể vãn hồi, không bằng để vương phi biết trước mà phòng bị, chỉ mong vương phi ghi nhớ lời ta nói, tha Song Song một mạng, ta đã chăm sóc Song Song từ nhỏ, thử hỏi có người làm nương nào nguyện ý nhìn để nữ nhi chính mình làm ra chuyện thương thiên hại lí, cho dù là bị ép buộc .”
“Nhan Song Song so với Nhan Noãn may mắn, tuy là tỳ nữ, cũng có bà thương nàng như vậy.” Mặc kệ là Nhan Noãn trước đây, hay là Nhan Noãn hiện tại, Nhan Song Song đều so với nàng may mắn.
“Nếu Song Song ngoan độc ác liệt, nô tỳ cũng sẽ không thương nàng.”
“Vân nương, thẳng thắn nói rõ với bà, ta cũng không phải hoàn toàn tin tưởng Nhan Song Song là vô tội , nhưng thấy bà che chở yêu thương nàng như vậy, ta sẽ lưu tâm, nếu nàng lương tâm chưa mất hết, ta tự nhiên sẽ không làm khó dễ nàng.” Vân nương đột nhiên vui vẻ, đối với Nhan Noãn liên tục dập đầu:“Đa tạ vương phi, đa tạ vương phi……”
Sau khi Vân nương bái phỏng, cũng đã vài ngày , Nhan Noãn đối với Nhan Song Song vẫn mang cảnh giác rất nhiều, cũng không quên quan sát nhiều hơn, Vân nương xin nàng đối xử tử tế Nhan Song Song, ý tứ không thể nghi ngờ là để Nhan Song Song ở lại bên cạnh nàng, nhưng nàng chung quy đoán không ra, Nhan Song Song đối với Nhan Hướng Thái là thật sự phục tùng, hay là giả ý?
Nếu có thể dùng Nhan Song Song, không thể không nói là trợ lực lớn nhất.
Bởi vì Vân nương trước khi đi nói:“Tất cả mọi người xem Song Song là một vô danh tiểu tốt, ai ngờ chiến khí của nàng, đã là thất cấp.”
Thất cấp – Lúc ấy Nhan Noãn liền giật mình kinh ngạc.
Nhan Hướng Thái rốt cuộc như thế nào lại bỏ qua một bảo bối.
Người tu luyện chiến khí từ ngũ cấp bước vào lục cấp chính là một quá trình rất khó, bởi vậy chiến khí ngũ cấp tại trên đại lục này có nhiều, mà người có thể thăng lên lục cấp, đó là các gia tộc tranh tướng toàn bộ là cao thủ, nếu trong gia tộc xuất hiện môt nữ tử chiến khí lục cấp, sẽ có được vinh quang vô cùng, ngay cả toàn bộ gia tộc cũng sẽ tranh nhau chiếm được.
Mấy ngày này Nhan Noãn hiểu biết, trước mắt trên Lạc thiên đại lục còn chưa có người đạt tới chiến khí thập cấp, chiến khí cao nhất cũng bất quá cửu cấp, hơn nữa chỉ có ba người.
Bát cấp cùng thất cấp tuy rằng không ít, nhưng ở Lạc thiên đại lục cũng không có đạt tới trình độ tùy tay bắt một cái sẽ có một bó to.
Phía sau Nhan Noãn, Long Trác Việt sinh động giúp Nhan Noãn bóp vai đấm lưng, một hồi chạy đến bên phải đấm đấm, một hồi chạy đến bên trái xoa bóp.
“Noãn Noãn, lực đạo có đủ hay không nha?”
“Noãn Noãn, người ta đấm có thoải mái không a?”
“Noãn Noãn, ngươi cùng người ta trò chuyện được không, người ta đã đấm bóp một canh giờ , ngươi cũng không để ý người ta.”
Ngô — tay hắn thực mỏi , vì sao Noãn Noãn còn không kêu hắn dừng lại, như thế nào mấy ngày nay Noãn Noãn thích ngẩn người, luôn nhìn chằm chằm cái này cái nọ, cũng không để ý đến hắn.
Long Trác Việt tự biết ngày ấy sau khi từ phủ Vũ Dương Hầu trở về, hắn trở về phòng ngã đầu liền ngủ cũng không có thực hiện lời hứa giúp Nhan Noãn bóp vai làm cho Nhan Noãn tức giận, vì bù đắp lại áy náy, sau đó mỗi ngày đều nhiệt tình đấm lưng bóp vai cho Nhan Noãn, hy vọng đánh bại lửa giận trong lòng nàng.
Chính là Nhan Noãn thường xuyên ngẩn người thất thần làm cho Long Trác Việt có chút thất bại, nghĩ đến Nhan Noãn vẫn chưa tha thứ cho hắn, vì thế càng ra sức hầu hạ Nhan Noãn, hy vọng Nhan Noãn có thể để ý đến hắn nhiều hơn.
Long Trác Việt chạy trái chạy phải, thường thăm dò quan sát sắc mặt Nhan Noãn, trong mắt không khỏi toát ra quyến luyến thản nhiên.
Kỳ thật, thời điểm Nhan Noãn im lặng đẹp hơn nha.
Xem thật tốt, thật khá, người ta đều luyến tiếc dời mắt.
Đột nhiên, xa xa một trận âm thanh ầm ỹ làm cho Nhan Noãn kéo suy nghĩ về, mắt đẹp khẽ liếc, khó hiểu hỏi:“Chuyện gì ầm ỹ như vậy?”
Long Trác Việt thấy Nhan Noãn rốt cục nói chuyện, mừng rỡ nhất thời tìm không ra phương hướng, mặt mày cười đến cong cong, lặp lại lời nói:”Noãn Noãn, chuyện gì ầm ỹ như vậy?”
Giọng nói của Noãn Noãn thật ngọt, thật nhu hòa, rất dễ nghe.
“Đi xem.”
“Noãn Noãn, đi xem.” Long Trác Việt cười hì hì nói, trong lòng thúc giục , Noãn Noãn, nói tiếp đi, nói tiếp đi, người ta muốn nghe Noãn Noãn nói chuyện .
Nhan Noãn khóe miệng vừa kéo, không nói gì liếc Long Trác Việt một c