Insane
Nụ hôn ngoài ý muốn

Nụ hôn ngoài ý muốn

Tác giả: Lâm Uyên Ngư Nhi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321770

Bình chọn: 9.00/10/177 lượt.

àng đong đưa, trên mặt của cô có nụ cười dịu dàng thoải mái, đó là loại dịu dàng mà Tô Ngôn Phi chưa từng gặp qua, cho tới bây giờ cô cũng sẽ không cười với anh như vậy.

Giọng nói của cô nhẹ nhàng trong sáng, tựa như nốt nhạc toát ra, cẩn thận lắng nghe, không khó phát hiện che dấu ti ti dịu dàng.

Đột nhiên rất muốn biết người bên kia điện thoại là ai, Tô Ngôn Phi không khống chế được đến gần một chút, Mộc Tử Mạt ngẩng đầu nhìn anh, giơ giơ tay về phía anh coi như là chào hỏi, trên mặt vẫn là loại lạnh nhạt mà anh quen thuộc, sau đó anh nghe thấy cô khẽ cười với nói người bên kia một câu “Không có gì, chỉ là một đàn anh trong hội học sinh.”

Đồng dạng là cười, nhưng bên trong hoàn toàn bất đồng.

Chẳng lẽ đối với cô mà nói, anh cũng chỉ là một đàn anh?

Người bên kia điện thoại? Anh ta là gì của cô?

Đáy lòng đột nhiên xông lên một cỗ chua xót cùng bất đắc dĩ —— cảm xúc hoàn toàn xa lạ với anh.

Nhưng là, nếu như người kia chỉ là người nhà của cô? Sống trong gia đình phức tạp như vậy, anh đã nhìn thấu nhân tình thế thái, cũng biết che giấu mình, sẽ chỉ ở trước mặt người thân nhất trong gia đình mới có thể lộ ra cảm xúc chân thật. Vừa nghĩ như thế, hình như lại dễ chịu hơn một chút, trong lòng vị chua cũng theo đó phai đi.

Anh lo được lo mất, luôn muốn tìm một cơ hội thích hợp hướng để biểu lộ tình cảm của mình với cô. Có lẽ là thích trước, hoặc giả thực sự thích cô nữ sinh này, anh cảm thấy bất luận như thế nào cũng không thể khiến cô uất ức, anh đem hết toàn cho cô thứ tốt nhất, bởi vì cô đáng giá.

Đêm trước kì nghỉ lễ Quốc Khánh dài ngày, cũng nữa không quản nhiều như vậy, ngày đó sau khi họp xong anh đặc biệt giữ cô lại để chỉnh một chút tư liệu râu ria, trong phòng làm việc to như vậy chỉ có hai người bọn họ.

Mộc Tử Mạt hơi hơi cúi đầu, cổ trắng nõn lộ ra ở bên trong cổ áo màu vàng nhạt, vẻ mặt chuyên chú, nghiễm nhiên hoàn toàn không có cảm giác được người đang ngồi bên cạnh hình như có chút đứng ngồi không yên.

Tô Ngôn Phi giống như đối với bài thi khó khăn trước đó chưa từng có, cẩn thận từng li từng tí, nhưng anh muốn, là một đáp án ngay cả anh cũng không cách nào dự liệu, anh nhẹ nhàng ho một tiếng, kêu một tiếng “Mộc Tử Mạt”.

Mộc Tử Mạt có chút kinh ngạc nâng đầu lên, “Đàn anh, có chuyện gì sao?”

Bị ánh mắt trong veo nhìn như vậy, Tô Ngôn Phi có chút khẩn trương, trong lòng bàn tay khẽ rịn ra mồ hôi, anh lại hắng giọng, “Mộc Tử Mạt, thật ra thì anh. . . . . .”

Tiếng chuông điện thoại di động vui vẻ không đúng lúc vang lên, Mộc Tử Mạt cười cười có chút xin lỗi với anh, liền lấy điện thoại từ trong túi xách ra. . . . . .

Tô Ngôn Phi nghe được một giọng nói trầm thấp của nam sinh từ điện thoại di động bên kia truyền tới, “Thiểu Thiểu. . . . . .”

Vẫn là cuối tháng chín, mặt trời nóng hừng hực ở bên ngoài vẫn còn thả ra nhiệt lượng, mồ hôi trong lòng bàn tay vẫn là chưa có khô toàn bộ, nhưng Tô Ngôn Phi lại cảm thấy cả người của mình như ngâm ở trong nước đá, toàn thân lạnh buốt.

Một cái xưng hô, liền quyết định giữa chân trời và khoảng cách gần bên.

Nhưng là, anh tuyệt không tiếp nhận thất bại như vậy!

*

Mộc Tử Mạt nhận được điện thoại của Cố Tính, anh nói anh đã chờ ở bên ngoài, vì vậy cô nói một tiếng với Tô Ngôn Phi, liền cầm túi xách vội vã rời đi.

Một góc vắng vẻ, giống như làm bạn với người nam sinh cô đơn kia. Nếu như Mộc Tử Mạt quay đầu lại, cô sẽ nhìn thấy, cái người nam sinh bình thường cao ngạo như thế, giờ phút này lại thất bại mà cúi đầu, cả người bị che khuất ở trong bóng đen.

Nếu như trời cao ngay từ lúc bắt đầu cũng biết đây là một sai lầm, như vậy nó cũng sẽ không để cho cô quay đầu lại, bởi vì tất cả đều sẽ không thay đổi, cũng bởi vì, mỗi người khi còn sống, chỉ biết có một lần nở hoa.

Mà Mộc Tử Mạt, cô đã sớm vì một người khác mà nở rộ xinh đẹp rồi, người kia, chính là tất cả phong cảnh trong mắt cô. Trời cao có lẽ hiểu điểm này, cho nên nó không để cho cô quay đầu lại.

Mộc Tử Mạt quá thông minh, làm sao cô không thể nào không thấy rõ tâm tư của Tô Ngôn Phi, nhưng là, có ít thứ, đặc biệt là tình cảm, mặc dù không có trước sau, nhưng lại tồn tại độc nhất vô nhị nào đó.

Cố Tính, chính là độc nhất vô nhị trong cuộc đời này của cô.

Mộc Tử Mạt từ xa liền nhìn thấy Cố Tính đưa lưng về phía cô đứng, đang nghiêm túc nhìn tài liệu tuyên truyền trên bảng—— đó là một bài tác phẩm mà cô giành giải thưởng gần đây.

Im lặng đến gần, sau đó từ phía sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy anh, giống như có chút làm nũng, cọ xát ở trên lưng anh, nhớ tới mới vừa Tô Ngôn Phi hình như là muốn nói gì đó với cô, cảm thấy hơi buồn bực một chút.

Cố Tính cũng bất động, bởi vì cô ôm như vậy, tay hơi lạnh che ở trên tay mềm mại của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, nghe thấy cô thật thấp thở dài một cái, nghiêng đầu sờ sờ tóc của cô, quan tâm hỏi, “Làm sao vậy?”

Mộc Tử Mạt lắc đầu một cái, trong mũi tràn đầy hơi thở mát mẻ của anh, cách quần áo thật mỏng, nhiệt độ cơ thể anh chậm rãi truyền tới, còn có nhịp tim mạnh mẽ trấn tĩnh, chợt đã cảm thấy nhẹ nhõm không ít, ôm chặt hơn nữa chút, “Không có gì, chỉ là có