
ối cảnh của anh ta, hùng hậu xa xa so với trong tưởng tượng, mấy năm trước Tô Ngôn Phi liền nghe ông nội từ cao vị thượng lui xuống nói qua, bố của anh ta, ở trong tương lai không xa, sẽ khống chế cả mạch sống chính trị của thành phố B. . . . . .
Người như vậy, anh cùng anh ta tranh như thế nào?
Thật ra thì, Tô Ngôn Phi rõ ràng biết, mình cũng không phải thua ở những thứ phía trên này, anh thua, là thời gian, anh chẳng qua là, không có gặp cô sớm hơn so với anh ta.
Chỉ là, anh không biết, anh đã tại thời điểm thích hợp nhất, bỏ lỡ một cuộc hoa đào nở xinh đẹp.
Giữa nam nữ, cũng không chỉ có tình yêu đáng nói. Thích một người, nhưng cô không biết, bạn hạnh phúc, bởi vì bạn có thể bằng thân phận an toàn coi chừng cô, nhưng màng giấy kia một khi xuyên phá, tình bạn tinh khiết đến đâu cũng sẽ biến chất, hoa xinh đẹp đến đâu, mùa đông đến, cuối cùng sẽ tàn lụi.
Chương 33: Ngoại Truyện: Kết Cục
Tháng Ba mấy năm sau.
Mộc Tử Mạt ngồi ở trong phòng chuẩn bị, có chút khẩn trương, đôi tay khẽ khép lại. Hôm nay là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời cô, bắt đầu từ khắc này, trong cuộc đời của cô chân chính nhiều hơn một phần mới, nhiều hơn một phần thuộc sở hữu, nhiều hơn một người.
Ngu Mỹ Nhân nhìn con gái duyên dáng yêu kiều trong gương, trong mắt có nói không ra cảm động, đây là tác phẩm xuất sắc nhất đời này của bà, nhưng là, từ hôm nay trở đi, cũng không hoàn chỉnh thuộc về bà nữa.
Trong lòng ê ẩm, rồi lại ngọt ngào, có buồn, cũng có vui mừng, sẽ phó thác cả đời cô cho người kia, người ưu tú như thế, Ngu Mỹ Nhân cảm giác mình nên cảm thấy vui mừng mới đúng, hơn nữa ngày tốt như vậy, thật sự không nên có loại cảm xúc thương cảm này, vì vậy bèn lặng lẽ áp chế chua xót trong lòng.
Mộc Lão Đại đứng ở một bên không nói một lời, không biết đang suy nghĩ cái gì, trầm mặc đến đáng sợ.
Ngu Mỹ Nhân đẩy ông một cái, “Con gái đều phải gả đi, chẳng lẽ ông cũng không muốn nói gì cùng con gái sao?”
Mộc Lão Đại vẫn là trầm mặc không nói, Mộc Tử Mạt nhỏ giọng kêu một câu, “Ba?”
Nghe vậy, biểu cảm trên mặt Mộc Lão Đại có chút dãn ra, ông từ từ đến gần, sờ sờ tóc Mộc Tử Mạt —— giống như khi cô còn bé ông sờ qua vô số lần.
Loại cảm giác này đã có bao nhiêu lâu hả? Cô nhớ lúc còn rất nhỏ, ba mỗi ngày tới trường học đón cô về nhà, bàn tay ấm áp lôi kéo tay nhỏ bé mềm mại của cô, sẽ mua các loại kẹo cùng nước uống cho cô, còn len lén ngoắc ngoắc nói không cần nói cho mẹ biết với cô, lúc này cô sẽ rất vui vẻ gật đầu, ngoan ngoãn nói tiếng “Vâng”, ba sẽ cúi xuống dịu dàng sờ sờ đầu của cô.
Đột nhiên có một loại xúc động, cô thật là nhớ tay của ba, “Con không lấy chồng, có được hay không? Con vĩnh viễn chỉ làm con gái của ba có được hay không?”
“Đứa nhỏ ngốc.” Giọng nói của Mộc Lão Đại nghe thật thấp.
Nghe được ông như có như không thở dài một tiếng, Mộc Tử Mạt lập tức ngẩng đầu lên, liền thấy ông nhìn thẳng tắp về phía trước, giống như là đang nhớ lại chuyện gì đó, biểu cảm trên mặt trở nên vô cùng nhu hòa, “Ba nuôi con gái tốt như vậy, vốn tưởng rằng trên cái thế giới này không người nào có thể xứng với con, nhưng là, ngày nay đúng là vẫn đến. . . . . .”
Giọng nói của Mộc Lão Đại hình như mang theo nghẹn ngào, Mộc Tử Mạt xúc động hô một tiếng, “Ba. . . . . .”
“Sau này bị ủy khuất không cần phải giấu, bất luận như thế nào, không nên quên ba vẫn luôn ở đây. . . . . .” Mộc Lão Đại hình như không nói được nữa, xoay người muốn rời khỏi.
Mộc Tử Mạt rõ ràng nhìn thấy khóe mắt ông ướt át, nước mắt cũng không bị khống chế chảy xuống, Ngu Mỹ Nhân ôm chặt lấy cô, “Tại sao khóc chứ? Con xem ngày tốt như vậy, khóc cái gì chứ? Trang điểm, trang điểm cũng bị trôi. . . . . . Nói xong, cũng thật nghẹn ngào, trên mặt một mảnh trong suốt.
Hai người ôm nhau khóc một lát, sợ lỡ giờ lành, Ngu Mỹ Nhân liền đi ra ngoài trước chuẩn bị.
Mộc Tử Mạt ngồi ở trước gương trang điểm, thợ trang điểm đang giúp cô trang điểm lại, tâm tình của cô hơi bình phục một chút, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Mộc Tử Ngôn mặc một bộ lễ phục dài màu xanh nhạt, tóc dài quăn dùng cây trâm búi lên, lộ ra cái cổ thanh tú, trong mắt hình như còn mang theo nét ngây thơ. Cô ấy là phù dâu tối nay.
“Thiểu Thiểu.” Mộc Tử Ngôn hưng phấn nửa ôm Mộc Tử Mạt, cúi đầu ở bên tai cô nói, “Chị thật là đẹp!”
Mộc Tử Mạt bị giọng nói khoa trương của cô ấy chọc cười, hai gò má hiện lên đỏ hồng nhàn nhạt, nha đầu này thực sự có bản lãnh này, có thể làm cho tâm tình của cô tốt lên trong nháy mắt.
“Không tin?” Mộc Tử Ngôn thấy chút hoài nghi ở trên mặt cô, quay đầu hướng về người phía sau lấy lòng nói, “Anh rể, anh nói em nói có đúng không hay không?”
Mộc Tử Mạt vốn là đưa lưng về phía cô ấy, nghe Mộc Tử Ngôn nói như vậy, liền quay đầu lại, thấy Cố Tính đứng ở sau lưng cô, khóe mắt mang theo nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Hôm nay anh mặc một tây trang màu trắng, cắt may độc đáo khiến cho anh nhìn càng thêm tuấn tú cao lớn, con ngươi thâm thúy của anh nhìn cô chăm chú, mang theo cưng chiều, nét mặt đã sớm nhu hòa không ít.
Mộc Tử Ngôn không đành lòng cắt đứt ánh mắt trao đổi tì