
. Tuy nhiên, mỗi khi Frankie nhìn thấy anh tán tỉnh cô bạn gái đi cùng trong một nhà hàng đông đúc, nâng tay cô ấy lên môi mình, hay khi anh đưa một cô gái trẻ đáng yêu nào đó trong điệu slow ở quán Rustle Hideout – cô lại nguyện đánh đổi những cuộc tâm tình để lấy một chút thân mật về thể xác như thế.
Nhưng từ giờ sẽ không như vậy nữa, Frankie nhắc nhở mình. Cô được thuê để tìm Jazz. Phải chăng là số mệnh run rủi? Cô sẽ được trả thù lao – một khoản thật hậu hĩnh – để tìm ra chàng trai năm xưa mà cô không cách nào quên được.
Nhưng nếu Jazz khó quên đến vậy, thì vì sao cô cứ bị hớp hồn bởi vẻ ngoài hoàn hảo của Simon, với gò má thanh tú và sống mũi thẳng, với đôi mắt xanh sáng ngời và đôi môi duyên, với mái tóc vàng dày dặn và thân hình đầy sức hấp dẫn kia…?
“Có lẽ anh phải ngừng cho rằng mình bị mắc bẫy đi.” Cô nói, dứt ánh mắt khỏi anh. “An toàn là một từ hay hơn nhiều đối với một mối quan hệ lâu dài. Và nếu anh trân trọng những gì anh có hơn là cái không thể có…”
“Nói thì bao giờ chẳng dễ hơn làm.”
“Anh biết không, tôi đoán anh sẽ gặp một người phụ nữ mà anh không thể sống thiếu được,” Frankie nói. “Chỉ cần nhìn cô ấy một lần thôi, anh sẽ nhận ra ngay rằng cô ấy chính là tri kỉ của anh, và anh sẽ hứa tặng cô ấy cả mặt trăng, mặt trời.”
“Tri kỉ ư? Cô lãng mạn hết thuốc chữa rồi đấy, Paresky ạ. Chà, ai lại đi nghĩ như thế?”
Frankie quay lại với máy photo, mở nắp và lật trang sổ. Cô nhấn nút Start và chiếc máy kêu lạch xạch. “Lãng mạn thì sao chứ?”
Simon nhảy tót lên bàn ngồi. Frankie đứng quay lưng lại với anh, cần mẫn photo hết trang này đến trang khác của cuốn sổ. “Kể tôi nghe về gã Jazz cô đang tìm kiếm đi. Tôi thực sự không hiểu cậu ta, nhưng tôi nhớ cô và cậu ta đã từng có một thời nồng nàn say đắm.”
Frankie quay lại nhìn anh, và như thường lệ, đôi mắt cô không đọc nổi. “Tôi chưa bao giờ đi chơi với những đứa trẻ cùng trang lứa tới đây vào các kì nghỉ,” cô nói. “Trừ Jazz. Anh ấy khác hẳn bọn họ. Anh ấy là tuýp người đọc văn học cổ điển và xem những bộ phim có phụ đề. Anh ấy có thể ngâm thơ và chơi piano, và lần nào đi chơi với nhau, anh ấy cũng hái tặng tôi một bó hoa dại. Tôi chưa từng biết người nào như anh ấy.” Cô mỉm cười. “Anh ấy là lần đầu tiên của tôi.”
“Người tình đầu tiên?”
Nụ cười của cô chuyển thành cái cau mày hoài nghi. “Trời, không phải. Hồi đó tôi mới mười tám tuổi. Tôi chưa sẵn sàng cho chuyện đó. Anh ấy thì có, nhưng tôi thì không. Ý tôi là, anh ấy là nụ hôn đầu tiên của tôi.”
“Ở tuổi mười tám? Chà, cô thật trong sáng.”
Cô lại mỉm cười. “Ờ, có lẽ vậy.”
“Vậy cậu ta có phải tri kỉ của cô không?”
Frankie tựa lưng vào máy photo, một tia cảm xúc lóe lên trong mắt. “Tôi không biết nữa. Cũng có thể. Ý tôi là, chẳng phải kì lạ lắm sao khi sau bao nhiêu năm trời tôi lại được thuê để tìm anh ấy?”
“Như thể là định mệnh?”
“Đúng rồi.” Cô mang những bản photo ra bàn và lấy một cuốn sổ khác. “Nào, đừng ngồi ì ra đó. Anh đánh dấu chỗ này đi.”
“Có thể cậu ta đã lấy vợ.” Simon trượt khỏi bàn và ngồi vào ghế, mở nắp chiếc bút đánh dấu màu vàng.
“Có thể là chưa.”
“Có thể việc cô tìm cậu ta chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Chỉ vì cô tình cờ gặp lại cậu ta không có nghĩa cậu ta là định mệnh của đời cô. Nhìn cô và tôi xem – chúng ta lúc nào chẳng ở gần nhau. Thế nhưng chúng ta có trở thành một cặp đâu.”
Frankie khịt mũi. “Dĩ nhiên chuyện đó không thể xảy ra. Vì rõ ràng tôi chỉ đứng chót trong danh sách những người phụ nữ mà anh muốn chinh phục ở thị trấn này.”
“Cái gì?”
Cô mang một xấp bản photo nữa ra bàn. “Không có gì đâu, đừng bận tâm.”
Simon túm lấy cánh tay cô, ngả hẳn ra sau để nhìn vào mắt cô. “Ai bảo thế?” Cô vặn vẹo để thoát ra, nhưng anh không chịu buông tay. “Cô lấy đâu ra cái ý nghĩ vớ vẩn đó thế?” anh hỏi.
Frankie thở dài, đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Chỉ đến khi gần gũi thế này, anh mới thấy làn da cô thật mịn màng, gương mặt ửng hồng càng khiến cô thêm muôn phần ngọt ngào và quyến rũ. Đôi mắt cô cụp xuống khiến hàng mi nom như dài vô tận, đen dày và rợp bóng trên hai gò má. Cô đã đi tắm trong lúc anh đưa Clay Quinn tới khu resort, và lúc này thân thể cô đang tỏa ra một mùi thơm mời gọi. Tóc cô vẫn hơi ẩm ướt, thoang thoảng mùi dầu gội ngọt ngào. Tuy cô đã thay sang lối trang phục cố hữu – quần soóc thùng thình và áo phông cũ – nhưng Simon vẫn hình dung được từng đường nét gợi cảm, săn chắc và thon thả ẩn giấu dưới bộ đồ nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ này.
Cô ngước lên, nhìn thẳng vào mắt anh, khiến Simon suýt ngã lộn ra sau ghế. Cảm giác như cô đã chạm vào anh và sức nóng của sự tiếp xúc đó lan tỏa xuống dưới làn da anh. Xuyên suốt cơ thể, khiến từng tấc da thịt nhói lên nhột nhạt.
Nhưng dường như Frankie không nhận thấy điều đó. Cô lại giãy giụa, cố giật cổ tay ra khỏi sự kìm kẹp của anh. “Tôi không biết tại sao tôi lại nói thế,” cô thú nhận. “Tôi định nói là, tôi mừng vì anh coi tôi như bạn bè, không phải như… ý tôi là, tôi không phải gu của anh, cho nên tất nhiên anh sẽ không…”
“Cô cho rằng tôi nghĩ cô không phải gu của tôi.”
“Đúng vậy.” Cuối cùng Frankie cũng vùng r