
cảm giác nóng ấm bởi những giọt nước mắt cứ đua nhau tuôn khỏi khóe mi, chịu đựng nỗi sợ hãi 1 mình …Lúc đó hắn vốn ko biết họ đã làm gì mà đã phát ra những thứ âm thanh ghê tợn đó, mãi cho đến sau này, khi đã hiểu được, hắn cảm thấy kinh tởm điều đó, kinh tởm hành động của ba mình … Làm việc đó trong phòng con trai mình với 1 ả đàn bà – ko – phải- vợ- hợp – pháp, ti tiện quá rồi …
Dù đã lớn, đã hiểu, đã chối bỏ nhưng sao cái điều đó cứ ám ảnh mãi trong trí nhớ hắn, nỗi ám ảnh được dệt nên từ hồi còn nhỏ … Chính hắn đôi khi luôn cố khắc phục nỗi sợ hãi của bản thân bằng cách làm chuyện đó với những đứa con gái ham sắc mê tiền … nhưng quả thật … vẫn cảm thấy có chút gì đó kinh tởm, thật tanh tưởi … sau những lần làm việc đó, hắn đều tắm gội lại kĩ càng, cứ như chậm 1 phút nào nữa là những gì thứ dơ bẩn kia sẽ xâm nhập vào mình … đó là lí do tại sao hắn luôn ít quan hệ và qua lại với những đứa con gái … nhưng điều to lớn nhất mà hắn mãi ko khắc phục được trong mười mấy năm qua đó chính là đóng cửa phòng mình, mỗi khi đóng lại, dù sáng hay đêm … thì hắn luôn cảm thấy mình lại trở về là cậu nhóc 5 tuổi ngày nào … nỗi ám ảnh đó thật khủng khiếp, cứ vây mãi lấy hắn…
Là ba hắn đã sai, 1 lỗi sai mà ông ko tài nào biết được. Lúc đó, trời đã khuya, lay mãi mà con mình ko dậy, cứ ngỡ là nó đã ngủ nên ông cũng định ra ngoài nhưng người đàn bà đó-
” mẹ
” hắn ở thời điểm hiện tại- lại bước vào choàng lấy cổ ông nói những lời đường mật gì đó… Chỉ là lời nói, nguyên nhân chủ yếu cũng chính là do bản thân ông đã ko kìm được cơn ham muốn của bản thân mình. Ông biết rằng, 1 đứa trẻ khi đã ngủ say sẽ rất khó để làm nó tỉnh giấc nhưng ông ko biết rằng đứa trẻ đó chưa hề ngủ dù là 1 giây, Jun vẫn còn rất tỉnh táo và hắn còn là 1 đứa trẻ nhạy cảm … Ông cũng thừa biết ám ảnh là 1 gánh nặng khó trút bỏ của mỗi người bị ám ảnh nhưng ông lại ko biết rằng bản thân đã vô tình tạo nên một nỗi ám ảnh đáng sợ cho con trai mình… 1 nỗi ám ảnh mãi ko bao giờ xóa bỏ được … lúc đó, hắn còn quá non nớt …
Con nít dễ quên… nhưng khi đó điều gì quá giới hạn của nó thì nó sẽ nhớ mãi … =)
Jun là người… hắn cũng có nỗi sợ của mình … hắn đã diễn quá tốt và nhập tâm với cái mặt nạ mà mình đeo …
Mệt mõi hắn chìm vào giấc ngủ …
~
Đợi đến khi căn phòng thực sự yên tĩnh, chắc chắn rằng người nằm trên giường đã hoàn toàn yên giấc nó mới đẩy cửa bước vào…
Khung cảnh bao quát của căn phòng khiến nó ko khỏi sững sờ, như bãi chiến trường … hắn nằm đó, gương mặt khá nhợt nhạt …
Nhẹ nhàng đặt ghế cạnh giường hắn, nhìn kĩ lại mới thấy những vết máu loang lổ trên tấm nệm- phía dưới cổ tay phải. Cẩn trọng cầm cổ tay phải đang úp xuống nệm lên xem xét, nó chợt thấy nhói lòng… vậy là hắn định tự tử thật … sao hắn lại coi rẻ mạng sống của mình như thế ??? Đây là kết quả của cuộc đối thoại đó sao? Tại sao ban đầu ba hắn lại ko chịu gạt con dao ra mà để nó tạo thành 1 đường dài như thế? Ông ta định thử độ gan dạ của hắn sao? Jun đã nói thì dù có tổn hại đến bản thân ra sao hắn cũng sẽ làm! Đừng dại mà thách thức hắn!
Nhìn chai thuốc sát trùng nằm chỏng chơ dưới nền đất, nó đoán hắn đã sát trùng vết thương, còn tại sao hắn ko băng thì nó ko biết … chắc hắn muốn hành hạ bản thân mình. Lấy cuộn băng mà vị bác sĩ để lại, nó nhẹ nhàng băng tay hắn.. Cố gắng làm nhẹ nhất có thể để hắn ko phải chịu thêm bất kì đau đớn nào …
Hài lòng với những đường băng đúng kĩ thuật và đẹp mắt, nó đặt tay hắn ngay ngắn lại trên giường … nhìn vào gương mặt đang ngủ đó mà ko khỏi mũi lòng… nó đang biểu hiện những cảm xúc thật của mình trên gương mặt, chỉ tiếc là … hắn chẳng có cơ hội để chứng kiến điều đó …
Gương mặt say ngủ đó thấm vẻ mệt mỏi, có chút gì đó ko yên bình như mọi khi …
Nó vô tình thấy 1 giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt hắn, trượt dài, thấm vào gối … đó là lúc nó nhận ra hắn cũng chỉ là 1 tên con trai bình thường, chỉ biết âm thầm gánh lấy nỗi đau cuả mình, tạo sự cách li với mọi người xung quanh… ai đó đã nói… những người như thể là những người cần được quan tâm hơn bất kì ai khác …
Rốt cuộc trong giấc mơ của hắn đã có gì xảy ra …
Hắn … là thiên thần hay quỷ dữ ??? Có chăng chỉ là 1 kẻ bình thường ko chút gì đặc biệt ???
Mái đầu bạch kim lem luốt bởi máu… đỏ sẫm …
Dù là đang ngủ nhưng hắn vẫn toát lên vẻ cuốn hút và khó gần …
Sao bây giờ nó mới nhận ra điều này nhỉ, khi ngủ hắn chẳng khác gì 1 đứa nhóc cấp 2; thường ngày, đôi mắt xám tro sắc lạnh kết hợp cùng với những đường nét trên gương mặt tạo nên 1 hình tượng lạnh lùng, bây giờ đôi mắt xám đó đã khép lại, nét lạnh băng cũng theo đó mà tan đi, chỉ còn những đường nét trên gương mặt kết hợp với nhau tạo nên một
“hình tượng
” khác hẳn … nó tự hỏi, nếu hắn phồng má thì sẽ thế nào? Đôi môi đó sẽ được dịp vểnh lên nhỉ? … Kể cả cặp mắt xám tro đó, nếu bớt đanh lại đi 1 ít, bình thường thì nó cũng đã đẹp lắm rồi, chỉ cần như thế mà mở mắt to ra xí nữa là đúng chất 1 đứa nhóc thực thụ… Ngẫm lại những ý nghĩ của mình mà nó ko thể ko mỉm cười nhẹ, từ bao giờ mà nó lại mong thấy được Jun mang hình tượng 1 đứa con ní