pacman, rainbows, and roller s
Những cô em gái – Nguyễn Nhật Ánh

Những cô em gái – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323103

Bình chọn: 8.5.00/10/310 lượt.

ao chỉ nói là… là dở!Nghe lời thú nhận buồn bã của Hồng Hà, lòng tôi bất giác chùng xuống. Hồng Hà nói tiếng Việt còn khó khăn trăm bề, huống gì nói tiếng Pháp. Nó mà nói chữ “carotte”, sẽ không ai dám ăn củ cà rốt đó là cái chắc, thế nào nó cũng phát âm thành “ca… ca… rotte” à xem. Người Pháp mà nghe tới chữ “caca” là bịt mũi bỏ chạy cả ngàn cây số. Tự nhiên tôi thấy tội nghiệp Hồng Hà. Trình độ tiếng Pháp của nó chắc không kém gì tụi bạn cùng lớp, chỉ tại cái tật nói lắp tai hại kia mà nó phải chịu thiệt thòi.Để nó bớt buồn, tôi hỏi lảng sang chuyện khác:– Tụi kia nói tiếng Pháp giỏi quá hén mày?– Tụi… tụi nó đa số là học… học sinh lycée Pascal chuyển qua. Hôm… qua tao mới điều… điều tra ra.Tôi tròn mắt:– Tụi nó là dân trường Tây hả?– Ừ.– Ra vậy! – Tôi xuýt xoa – hèn gì tụi nó nói tiếng Tây y như… Tây!Tôi chợt ngạc nhiên:– Ủa, tại sao tụi nó không tiếp tục học ở bên Pascal mà chuyển qua đây làm gì?– Tụi… tụi nó sợ rớt tú tài tiếng Pháp. Tụi… tụi nó cho rằng thi bên này dễ hơn.Tụi này tính toán khôn ghê. Tôi nhủ bụng. Thi tú tài ban văn chương, môn tiếng Pháp được xếp tới hệ số 3. Tụi nó học lycée Pascal từ nhỏ, làm bài thi môn tiếng Pháp ẵm điểm chín, điểm mười là cái chắc.Từ khi bắt đầu học tiếng Pháp, tôi đã nghe bạn bè trầm trồ kháo nhau về tụi học sinh trường Tây. Tụi nó bảo dân trường Tây học siêu lắm, lại toàn dân nhà giàu.Tôi không ao ước là dân nhà giàu, tôi chỉ muốn học siêu. Vì tôi sợ thi rớt. Vì tôi sợ mỗi khi thầy Xuân Thu kêu lên, tôi cứ đứng trơ như phỗng sẽ làm trò cười cho thiên hạ.Hôm sau, tôi đến lycée Pascal ghi tên học lớp đêm.

Chương 2

Lycée Pascal gồm hầu hết là người Pháp. Hiếm hoi lắm mới gặp một người Việt.

Cô nhân viên bàn giấy bảo tôi ghi tên thi xếp lớp. Thấy mấy ông Tây bà đầm lượn qua lượn lại trước mặt, tôi sợ run, xin được khỏi thi:

– Cô cứ xếp em vào lớp thấp nhất.

– Lớp thấp nhất là lớp vỡ lòng.

– Dạ, em học lớp vỡ lòng cũng được.

Cô nhân viên ngó sửng tôi:

– Lớp đó chỉ dành cho các em bé bảy, tám tuổi em à.

Tự nhiên tôi thèm được nhỏ đi mười tuổi kinh khủng. Để được vào học lớp vỡ lòng. Để khỏi thi cử lôi thôi. Thi xếp lớp, ông Tây hỏi, tôi có hiểu quái gì đâu mà đáp. Xưa nay học tiếng Pháp, tôi khá môn luận văn, giỏi môn văn phạm, siêu đẳng khi phân tích từ và câu, và nhớ gần như toàn bộ cách chia các động từ bất quy tắc. Còn môn vấn đáp tôi chỉ đáng xếp vào lớp vỡ lòng với các em bảy, tám tuổi.

Tôi ấp úng:

– Trên lớp vỡ lòng là lớp gì hở cô?

– Trên lớp vỡ lòng là lớp một.

Tôi liếm môi:

– Vậy cô cho em vào lớp một.

– Không được! – Cô nhân viên lắc đầu.

– Được mà cô! – Tôi năn nỉ – Em hứa sẽ không chọc ghẹo, không bắt nạt các em bé cùng lớp! Thậm chí có bé nào mắc ị, em sẵn sàng dẫn bé…

Thấy tôi giơ tay lên chuẩn bị thề, cô nhân viên liền cắt ngang lời cam kết long trọng của tôi:

– Ở bên trường Việt, em học lớp mấy?

– Dạ, lớp mười hai.

– Vậy là em đang học cuốn Mauger 2?

Tôi run lên, linh cảm có điều chẳng lành:

– Dạ.

– Vậy tôi xếp em vào lớp tám.

Tôi nhảy dựng như bị ong đốt:

– Í, không được đâu cô ơi. Em học Mauger 2 nhưng học dở nhất lớp đó cô. Trình độ em chỉ ngang cuốn Le Francais élémentaire à.

Thấy tôi sắp sửa lăn đùng ra bất tỉnh, cô nhân viên nhượng bộ:

– Vậy tôi xếp em vào lớp bảy.

Tôi trả giá:

– Xuống luôn lớp sáu đi cô!

Thế là tôi vào lớp sáu trường Pascal, học chung với đám nhóc tì mười ba, mười bốn tuổi.

Lớp học bắt đầu từ năm giờ chiều, bốn giờ rưỡi tôi đã có mặt.

Lycée Pascal có cái sân đẹp tuyệt vời. Các bồn hoa nằm rải rác khắp nơi, các lối đi toàn rải sỏi.

Tôi đến sớm, ngồi trên ghế đá cạnh lối đi, đảo mắt nhìn từng khuôn mặt lướt qua, thấy khuôn mặt nào cũng nghiêm nghị và xa lạ.

Thỉnh thoảng thấy vài đứa con gái cỡ tuổi tôi ôm tập đi ngang qua trước mặt, tôi nhỏm người dậy tính làm quen nhưng rồi thấy tụi nó đầm điếc quí tộc quá, tôi bỗng ngài ngại, đành đặt đít ngồi xuống, tiếp tục câm như hến.

Tôi ngồi một mình ngoài sân suốt nửa tiếng đồng hồ, thấy thời gian sao mà đằng đẵng. Chỉ đến khi nghe tiếng chuông reo, tôi mới lững thững vào lớp và lấm lét chuồn tuốt xuống dưới góc.

Dạy lớp sáu là thầy Pierre, trùng tên với đại tông đồ của chúa Jésus, và đẹp trai không thua gì chúa Jésus.

Khuôn mặt thanh tú, mắt xanh biếc, tóc xõa thành lọn xuống hai vai, thầy Pierre vừa ngồi xuống ghế đã liếc nhìn một vòng khắp lớp.

Tôi có cảm giác thầy đang lia tiểu liên, liền rùng mình cúi đầu xuống, hy vọng thầy không kêu tôi đứng lên.

Thầy Pierre không phát hiện ra tôi thật. Sau khi quét mắt một vòng, thầy lật cuốn sách trước mặt và chấm viết vào sổ, kêu học trò lên trả bài.

Tụi học trò cầm theo sách của mình lên bảng, đọc bài lecturei trong sách và trả lời những câu hỏi của thầy dựa theo bài học.

Khi đứa học trò đầu tiên cất giọng đọc, tôi mừng rơn khi nhận ra đó là cuốn Mauger 1 tôi đã từng học qua.

Nhưng khi đứa học trò đọc xong, thầy Pierre bắt đầu hỏi thì tôi lại run cầm cập. Y như những tiết học tiếng Pháp của thầy Xuân Thu, tôi nghe thầy Pierre và thằng nhóc trên bảng đối đáp như gió, không tài nào hiểu kịp.

Thằng nhó