80s toys - Atari. I still have
Những cô em gái – Nguyễn Nhật Ánh

Những cô em gái – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323285

Bình chọn: 8.00/10/328 lượt.

ờn trách:

– Khoa kỳ quá! Đây là giấy tờ riêng tư của Quyên mà.

– Giấy tờ riêng tư? – Tôi nhướn mắt – Bài thơ này Quyên chép lại của tụi bạn, có gì mà gọi là riêng tư?

– Ai bảo Khoa bài thơ này Quyên chép lại của tụi bạn?

– Chẳng ai bảo cả! – Tôi nhún vai kiêu hãnh – Tôi có thể đoán ra. Những bài thơ hay xưa nay vẫn được truyền tụng và phổ biến theo cách đó.

– Khoa đoán thế mà cũng đoán! – Nhỏ Quyên “xì” một tiếng – Nét chữ trong bài thơ này đâu phải là chữ của Quyên.

Nhỏ Quyên làm tôi ngớ ra. Bây giờ tôi mới chợt nhớ ra nét chữ trong bài thơ không phải là nét chữ mềm mại quen thuộc của nhỏ Quyên. Đó là một tuồng chữ lạ hoắc lạ huơ.

– Thế nào hở Khoa? – Nhìn vẻ mặt đang thuỗn ra của tôi, nhỏ Quyên chúm chím – Có phải Khoa định làm thấy bói mù sờ voi không?

Tôi thở dài, xuôi xị:

– Ừ, đúng là không phải nét chữ của Quyên thật.

Nhỏ Quyên nhìn tôi cười cười. Nghe tôi khen bài thơ hay, chắc nó sung sướng lắm. Nên nó không buồn tiếp tục trách tôi về tội dám đọc lén “giấy tờ riêng tư” của nó. Mà hớn hở hỏi:

– Khoa thấy bài thơ đó thế nào?

Nhìn bộ tịch của nhỏ Quyên, tôi biết nó muốn nghe tôi khen bài thơ đó một lần nữa. Tôi không bỏ lỡ cơ hội, liền ngoác miệng hùng hồn:

– Đó là một bài tuyệt cú. Tâm sự mênh mang, tình cảm nồng nàn, hình ảnh đẹp đẽ, giọng điệu chân thành, lời lẽ đằm thắm. Thơ Lý Bạch bên Tàu hay Rimbaud bên Tây cũng đến thế mà thôi.

Thấy tôi bốc bài thơ lên mây, mặt nhỏ Quyên bất giác ngẩn ngơ. Hẳn nó vẫn nghĩ đó là một bài thơ hay, nhưng không nghĩ nó hay ghê gớm như vậy. Nhỏ Quyên đâu có biết tôi đang khen thơ của chính tôi. Tôi đang tự đề ình. Tôi đang đại ngôn cho sướng miệng. Và để khi nhỏ Quyên hiểu ra tác giả là ai và tác giả viết bài thơ đó cho ai, tôi hy vọng nó sẽ cảm động đến rưng rưng nước mắt và biết đâu nếu không kềm được tình cảm trào dâng trong lòng, nó sẽ chẳng ôm chầm lấy tôi, nghẹn ngào nức nở: “Ôi, Rimbaud của em!”.

Sau một thoáng sững sờ trước “giá trị” ngoài sức tưởng tượng của bài thơ, nhỏ Quyên nhìn tôi, giọng hân hoan:

– Khoa nói thật đấy hở?

Tôi đập tay lên ngực:

– Thật trăm phần trăm.

Và tôi tinh quái hỏi lại, biết rằng cơ hội ngàn vàng đã tới:

– Thế Quyên có biết ai sáng tác bài thơ đó và sáng tác bài thơ đó vì ai không?

Tôi nhìn chăm chăm vào mặt nhỏ Quyên, chờ cái lắc đầu của nó để dõng dạc giải đáp “Bài thơ đó của tôi và tôi sáng tác chính là vì Quyên đấy!”. Tôi tin một khi đã yêu thích bài thơ đến vậy, không có lý gì nhỏ Quyên không yêu luôn tác giả, nhất là một khi nó biết tác giả viết bài thơ đó ra chính là để tặng nó.

Nào ngờ câu trả lời của nhỏ Quyên ra ngoài tiên liệu của tôi:

– Dĩ nhiên Quyên phải biết chứ.

– Quyên biết? – Tôi ngơ ngác hỏi lại, đinh ninh mình vừa nghe nhầm.

Nhỏ Quyên thản nhiên:

– Ừ. Quyên biết.

Tôi hồi hộp:

– Quyên biết gì?

Nhỏ Quyên trả lời đầy tự tin:

– Quyên biết người ta viết ra bài thơ đó là để tặng Quyên.

Ủa, làm sao nó biết được nhỉ? Tôi bàng hoàng tự hỏi và không khỏi thầm thán phục. Con nhỏ này hay ghê! Như vậy là nó biết tỏng bụng dạ mình từ lâu mà mình cứ tưởng nó ngờ nghệch như mình. Tôi nghĩ lẩn thẩn một hồi rồi đánh bạo hỏi tiếp:

– Thế… thế… Quyên có biết ai là tác giả bài thơ đó không?

– Tất nhiên là biết.

Giọng tôi run lên:

– Quyên biết thật hở?

Nhỏ Quyên nhại câu nói khi nãy của tôi:

– Thật trăm phần trăm.

Lúc này, tim tôi đập còn hơn trống lân. Tôi hỏi và nghe miệng mình khô đắng:

– Thế… thế… người đó là ai?

Nhỏ Quyên không đáp mà nhìn đăm đăm vào mặt tôi. Tôi chỉ chịu đựng được ánh mắt của nó khoảng ba mươi giây và đến giây thứ ba mươi mốt tôi định ngó lơ chỗ khác thì nhỏ Quyên đã thong thả quay mặt đi và đáp bằng giọng nhẹ như gió thoảng:

– Người đó là bạn trai của Quyên.

Lời tuyên bố khẳng khái của nhỏ Quyên khiến tôi choáng váng. Tôi hoàn toàn không chờ đợi một câu trả lời như vậy. Tôi không ngờ tôi chưa kịp bày tỏ nỗi lòng của tôi với nó, nó đã sớm bày tỏ nỗi lòng của nó với tôi. Trong một lúc, tôi có cảm giác mặt đất dưới chân tôi đang nghiêng đi.

Tôi phải ngồi xuống ghế để giữ thăng bằng. Tôi phải áp tay lên ngực để trái tim không vọt ra ngoài.

Nhỏ Quyên quay lại, ngạc nhiên trước thái độ khác lạ của tôi:

– Khoa làm sao vậy?

Tôi nhắm mắt:

– Quyên…

– Gì hở Khoa? – Tiếng nhỏ Quyên êm ái.

Tôi nuốt nước bọt:

– Bạn trai của Quyên ấy mà.

– Bạn trai của Quyên sao?

– Bạn trai của Quyên thương Quyên lắm đấy.

Tôi nói, tiếp tục lim dim. Tôi không ngờ có ngày tôi lại tỏ tình được với nhỏ Quyên. Tôi không ngờ tôi lại có tài ăn nói xa xôi, bóng gió đến thế.

Nhỏ Quyên tủm tỉm:

– Sao Khoa biết?

– Tôi còn biết nhiều hơn nữa cơ. Ngay từ khi chưa gặp Quyên, bạn trai của Quyên đã thương Quyên rồi đấy. Thương nhiều ơi là nhiều!

Tôi nghe tiếng nhỏ Quyên cười khúc khích:

– Khoa chỉ phịa.

Tôi liền mở mắt ra:

– Tôi không phịa.

– Sao Khoa biết?

Lần thứ hai trong vòng năm phút, nhỏ Quyên tỏ ý nghi ngờ tôi. Chắc nó nghĩ tôi là chúa bốc phét. Chắc nó nghĩ tôi là đồ Sở Khanh chuyên lừa gạt tình cảm phụ nữ.

Tự ái dồn dập, tôi mấp máy môi định kể tuốt tuồn tuột chuyện tôi từng ngồi bên kia