Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Những cô em gái – Nguyễn Nhật Ánh

Những cô em gái – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323321

Bình chọn: 8.00/10/332 lượt.

nề của tôi. Khi em gái nó quay gót, nó nhìn tôi, giọng thản nhiên:

– Em tao đó.

– Ừ.

Tôi “ừ” hờ hững.

Thằng Bội ngu như bò. Nó không nhận thấy giọng điệu chán chường của tôi, hí hửng “đặt hàng”:

– Mày làm tặng nó một bài thơ nhé.

Tôi lại “ừ”, gọn lỏn. Và khi tôi “ừ”, tôi biết tối nay về nhà tôi sẽ làm thơ tặng em gái Bội, dù nhan sắc của nàng chỉ bằng một phần mười nàng Đinh Lăng “tóc dài che mặt”, và bằng một phần hai mươi nhỏ Quyên tôi gặp ở nhà Minh Hoa hôm nọ.

Với tôi, làm thơ cho em thằng Đông Anh hay em thằng Bội, cho nàng Hằng Nga hay cho nàng Chung Vô Diệm cũng thế thôi. Bởi tâm sự trong những bài thơ đó vốn là tâm sự tôi dành cho nàng Stéphanette. Các cô em gái của bạn tôi chỉ là cái cớ để tôi gửi gắm tình cảm cho người con gái khiến tôi phải bồn chồn chôn chân trên vỉa hè đường Nguyễn Du đêm này qua đêm khác.

Có tài thánh thằng Bội mới hiểu được điều đó. Nên ngày hôm sau, nó vô cùng cảm động khi thấy tôi chìa bài thơ ra:

– Tặng em gái mày nè!

Bội trân trọng đón lấy tờ giấy tôi đưa. Rồi lập tức khoe ầm:

– Thằng Khoa làm thơ cho em gái tao nè!

Tụi bạn lập tức xúm đen xúm đỏ quanh Bội.

Thằng Diên giật tờ giấy, ngâm nga:

– Áo trắng ai về qua ngõ xa

Hay làn sương mỏng sắp trôi qua

Trái tim em đập ngoài xa vắng

Sao trái tình tôi rụng trước nhà?

Nó giơ ngón cái lên:

– Tuyệt cú mèo!

Rồi thấy chỉ khen suông thì phí quá, nó thực tế hơn:

– Chiều nay mày đến nhà tao nhé Khoa! Tao sẽ nói em gái tao làm bánh xèo đãi mày.

o O o

Một năm học kéo dài chín tháng. Nhưng mới tới tháng thứ ba, thầy Xuân Thu đã hết muốn dạy học trò.

Thầy nghiêm trang nói với chúng tôi:

– Thầy không còn gì để dạy các em nữa. Nếu học để làm bài trong kỳ thi tú tài, các em đã thừa sức rồi.

Thầy Xuân Thu không nói ngoa. Đề thi tú tài môn tiếng Pháp gồm một bài tập rédaction và một bài lecture kèm theo những câu hỏi. Học trò của thầy toàn dân trường Tây, các loại bài tập này tụi nó làm như máy. Hai đứa trường Việt là tôi và Hồng Hà lại là hai đứa luôn dẫn đầu lớp môn rédaction. Xét ra, thầy Xuân Thu không lo lắng là đúng. Tôi kém nhất môn nghe nói. Nhưng kỳ thi tú tài chỉ thi viết, không thi vấn đáp. Vì vậy điểm yếu của tôi không có cơ hội để bộc lộ.

Tất nhiên trước khi tuyên bố hùng hồn như vậy, thầy Xuân Thu đã lôi không biết ở đâu về nguyên một xấp đề thi tú tài môn tiếng Pháp dành cho ban C mấy năm trước, bắt cả lớp ngồi làm tại chỗ.

Chúng tôi è cổ suốt một tuần mới làm xong xấp đề thi của thầy.

Thầy đem xấp bài làm của chúng tôi về nhà, hai ngày sau đi tay không vô lớp, hào hứng phán:

– Tốt lắm! Không rớt một em nào. Đỗ hết. Thậm chí có vài em đỗ cao.

Dù sao, bảo thầy Xuân Thu không buồn dạy học trò cũng không đúng hẳn. Thầy vẫn dạy, nhưng chỉ dạy qua loa, đại khái. Thời gian còn lại, thầy toàn kể chuyện lúc thầy sống bên Tây.

Nhưng chuyện bên Tây kể hoài cũng hết, thầy Xuân Thu bèn nghĩ đến chuyện rủ học trò trốn học đi chơi.

Thú thật, trước đó và mãi mãi sau này, tôi chuyển rất nhiều trường, học với rất nhiều thầy cô khác nhau, vẫn không thấy ai tài tử bạt mạng như ông thầy dạy tiếng Pháp năm lớp mười hai của tôi.

Hôm đầu tiên nghe thầy bảo:

– Hôm nay thầy trò mình đi chơi!

Tôi tưởng thầy sẽ đĩnh đạc dẫn đầu cả lớp tiến ra theo cửa chính như những thầy cô các năm trước vẫn dẫn học trò đi dã ngoại.

Tôi đinh ninh như thế nên sau khi xếp tập, tôi liền ôm cặp hiên ngang bước ra cửa.

– Khoa, em đi đâu đó?

Tiếng thầy Xuân Thu gọi giật khiến tôi dừng bước, quay lại:

– Thưa thầy…

Thầy Xuân Thu khoát tay:

– Không đi ngả đó được. Thầy trò mình nhảy cửa sổ đi cổng sau.

Tôi chưa hết ngơ ngác, thầy đã quay sang thằng Bội, hạ lệnh:

– Bội, em nhảy ra trước, canh chừng giám thị hành lang.

Thầy Xuân Thu điều khiển học trò cũng oai vệ không kém một viên tướng đang chỉ huy trận đánh giữa chiến trường.

Được giao sứ mạng trong đại, Bội hào hứng nhét tập vào lưng quần, lồm cồm leo qua cửa sổ ra sân sau.

Thầy Xuân Thu ban “quân lệnh” thứ hai:

– Minh Khôi, Hồng Hà, hai em đóng chặt cửa chính và cửa sổ phía trước lại.

Minh Khôi và Hồng Hà nhanh chóng thi hành nhiệm vụ.

Cửa vừa đóng, cả thầy lẫn trò lập tức bu lại chỗ cửa sổ thằng Bội vừa leo qua, hồi hộp chờ nó ra hiệu.

Tôi đứng sau lưng thằng Diên, nhón chân nhìn ra ngoài, thấy thằng Bội đang ngồi thu lu sau gốc mẫu đơn trắng ở góc rào.

Nó nấp sau bụi cây, dáo dác đảo mắt tứ phía. Bội ngồi lâu thật lâu, có đến cả chục phút, mặt không ngừng nhăn nhó. Chắc giám thị hành lang vẫn còn lảng vảng quanh các dãy lớp gần đó nên thằng Bội mới mặt mày bí xị như thế.

Tôi đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì Minh Khôi thúc mạnh vào lưng:

– Chuẩn bị leo ra đi!

Tôi giật mình ngước lên, thấy Bội đang đưa tay ngoắt ngoắt.

Thế là người trước kẻ sau, thầy trò tôi lục tục trèo lên bệ cửa, phóc ra ngoài.

Bác bảo vệ cổng sau thấy đoàn người tiến ra một cách đáng nghi liền chặn lại:

– Tụi mày đi đâu giờ này?

Thầy Xuân Thu vẹt học trò, đàng hoàng tiến lên:

– À, bác Tám! Bữa nay tôi dẫn học trò đi thực tập mà.

Bác Tám nhác thấy thầy Xuân Thu, liền lễ phép cúi đầu:

– Chào thầy! Vậy