Duck hunt
Những cô em gái – Nguyễn Nhật Ánh

Những cô em gái – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323290

Bình chọn: 10.00/10/329 lượt.

thông báo:

– Hôm qua lúc mày về rồi, em gái tao hỏi thăm mày tíu tít.

– Nó hỏi sao?

– Nó hỏi mày là ai, quê ở đâu?

– Mày nói sao?

– Còn nói sao nữa! – Đông Anh cuời – Tao nói mày là thằng Khoa quê ở Thăng Bình, học chung lớp với tao.

Tôi tò mò:

– Nó còn hỏi gì nữa không?

– Còn. Nó hỏi mày học giỏi không?

Tôi nín thở:

– Mày trả lời sao?

– Tao bảo mày làm rédaction hay nhất lớp.

Đông Anh làm tôi cảm động quá chừng. Tôi sợ nó khai huỵch toẹt chuyện tôi đứng trơ như phỗng trong giờ vấn đáp. Nhưng nó không đả động gì đến điểm yếu của tôi. Nó đã “xấu che tốt khoe” giùm tôi.

Như để làm tôi cảm động hơn nữa, Đông Anh nói:

– Tao còn khoe mày làm thơ hay tuyệt. Rồi tao đọc bài thơ “Giấc mơ của chàng chăn cừu” cho nó nghe. Nó nghe và nó trầm trồ mãi. Nó bảo chưa bao giờ nó được biết một bài thơ hay như vậy.

Đông Anh nói tới đâu, người tôi lâng lâng tới đó. Tôi làm thơ cho nàng Stéphanette, không ngờ lại khiến nàng Đinh Lăng xao xuyến đến thế.

Nàng Đinh Lăng có lẽ xao xuyến tận tâm can nên sau khi khen thơ tôi, nàng nhờ anh trai nàng năn nỉ tôi làm một bài thơ tặng nàng. Đông Anh bảo tôi như vậy nhưng tôi không tin. Tôi ngẩn ngơ hỏi lại:

– Mày nói thật không đấy?

– Sao lại không thật! – Đông Anh hoa tay – Em gái tao sẽ vô cùng cảm động nếu một ngày nào đó tao cầm về cho nó bài thơ mày làm tặng nó. Nó bảo từ nay trở đi, nó sẽ đợi từng ngày.

Viễn ảnh Đông Anh vẽ ra khiến tôi bâng khuâng quá đỗi. Trong một thoáng, tôi tin tôi là thi sĩ lớn. Tôi đích thị là Rimbaud, nếu không tại sao mới xuất hiện lần đầu đã có người nồng nàn ái mộ.

Tôi nhìn Đông Anh, ngất ngây đáp:

– Được rồi. Đêm nay tao sẽ làm.

Tối đó, tôi gò mình trên trang giấy, tưởng tượng Đinh Lăng là nàng Stéphanette và nắn nót viết những vần thơ tình tứ và sầu muộn:

Tôi là hòn sỏi buồn

Lăn qua cuộc đời bằng những vòng hiu quạnh

Chiều nay chợt biết chỗ dừng chân.

Người con gái tóc dài che mặt

Em đến từ đâu và em sẽ về đâu

Tôi ở lại với lần đầu gặp gỡ

Xin chiều đừng qua mau.

Tôi là kẻ ngu ngơ bị tình yêu đánh lưới

Những sợi tóc nào đan kín giấc mơ tôi?

Tôi đã gặp hàng ngàn gương mặt

Chiêm bao sao chỉ một người?

Chương 4

Tôi ghé chơi nhà Minh Hoa đến lần thứ mười thì gặp một vị khách lạ.

Sau khi giới thiệu tôi, Minh Hoa quay sang con nhỏ ngồi cạnh:

– Đây là Quyên, học chung lớp với Minh Hoa.

Nhỏ Quyên xinh xắn lạ lùng, xinh đến mức thoạt trông thấy nó bỗng dưng tôi đâm bối rối. Tóc nó dài không thua gì tóc Đinh Lăng. Da trắng như trứng gà bóc, và đôi mắt đen láy như những hạt nhãn trong vườn nhà ông tôi.

Nghe Minh Hoa giới thiệu, hai hạt nhãn chớp chớp nhìn tôi.

– Chào anh! – Nhỏ Quyên e lệ mỉm cười.

Khi nó cười, tôi nhìn thấy lúm đồng tiền trên má nó. Và tôi ấp úng:

– Chào Quyên.

Tôi chỉ nói được một câu ngắn rồi ngồi thừ ra, mặc Minh Hoa và nhỏ Quyên trò chuyện với nhau.

Tôi mới quen biết Minh Hoa đây thôi. Nhưng vừa gặp nó lần đầu tiên, tôi đã thấy ngay sự gần gũi. Tôi chuyện trò với Minh Hoa vui vẻ và thân mật như với một người bạn cũ.

Với nhỏ Quyên mọi chuyện không như thế. Tôi ngạc nhiên nhận ra sự lúng túng của mình. Tôi hết đặt hai tay lên đùi lại gác lên thành ghế, thậm chí có lúc tôi nhét cả vào trong túi quần, vẫn thấy chúng như thừa ra.

Thỉnh thoảng nhỏ Quyên quay sang hỏi chuyện tôi, và những câu trả lời ngượng nghịu của tôi bao giờ cũng kèm theo một tiếng ho.

Đó là những tiếng ho che giấu sự bối rối, tôi biết thế và tôi không cắt nghĩa được tâm trạng kỳ lạ của mình. Chắc chắn tôi không phải lòng nhỏ Quyên. Trái tim của tôi đã có chủ, mặc dù cho đến nay tôi vẫn chưa có diễm phúc được thấy mặt chủ nhân của nó.

Nhưng không hiểu sao ngồi trước nhỏ Quyên tôi trở nên rụt rè quá mức. Khi nó đưa tay vén tóc, những ngón tay trắng muốt, thuôn dài của nó khiến tim tôi bất giác đập mạnh. Phải chăng đó là cảm xúc của một tâm hồn nghệ sĩ trước cái đẹp? Rimbaud ngày xưa khi đối diện với các giai nhân cỡ nhỏ Quyên chắc cũng đầu váng mắt hoa như tôi?

Tối đó, tôi ngồi trên vỉa hè đường Nguyễn Du lâu hơn thường lệ.

Bản sonate “Au claire de lune” vẳng ra từ ô cửa sổ trên cao dìu tôi vào cõi mộng. Tôi nhìn thấy những ánh trăng đang dát bạc lòng tôi dù trời cuối tháng tối thui.

Chìm đắm vào thế giới âm thanh của nàng Stéphanette, trong một thoáng tôi quên phắt nàng Đinh Lăng tóc dài che mặt, quên cả nhỏ Quyên kiều diễm. Tâm hồn tôi lúc này tràn ngập một nỗi dịu dàng phiền muộn. Tôi biết tôi không thể sống thiếu tiếng đàn của nàng Stéphanette. Mặc dù tiếng đàn nửa như hữu ý nửa như vô tình kia vừa an ủi trái tim lạnh lẽo của tôi lại vừa khiến tôi nhận rõ hơn bao giờ hết sự lẻ loi của mình trên phố vắng.

Ngồi bệt trên vỉa hè hằng giờ, tôi thôi làm Rimbaud vĩ đại. Tôi trở về thân phận nhỏ nhoi của một chàng chăn cừu, rụt đầu trong cổ áo vì lạnh, và vì thất vọng. Cho đến hôm nay bàn tay ngọc ngà của nàng Stéphanette vẫn chưa một lần vén rèm và đôi mắt chắc là rất tình tứ của nàng vẫn chưa một lần nhìn xuống.

Chỉ có tôi:

Trời đất rộng sao đường đời quá hẹp

Lối đi nào để đến giấc mơ xanh?

Tôi là chàng chăn cừu cô đơn lang