
gồi im trên băng đá không nói được lời nào:
– Sao? Không có câu trả lời à?
Giọng Phong khàn đi:
– Mày biết trong chuyện tình cảm sáu năm đó tao không là người chủ động chia tay mà.
– Dù vậy nhưng mày cũng cần có trách nhiệm.
Phong hét lên:
– Vậy mày muốn sao mới vừa ý đây? Tao đã cầu hôn cô ấy, đã cho cô ấy thời gian suy nghĩ nhưng vẫn không có kết quả gì. Không lẽ tao phải ở vậy suốt đời, không lẽ đời tao chỉ được yêu một lần, không có cơ hội làm lại ư?
Quang nhìn vẻ kích động của Phong cũng thấy mình hơi quá đáng. Nhưng biết sao? Phong là người từng trải, còn Triệu Thương thì như con nai tơ. Từ nhỏ đến lớn cái gì cũng mẹ với anh hai. Đi du học thì chíu đầu vào học không biết yêu đương bồ bích là gì.
– Vậy mày hãy trả lới tao đi. Mày quên chưa?
– Là đàn ông với nhau. Lại là bạn thân. Mày nỡ hỏi tao câu đó sao?
– Mày đừng nhắc đến hai tiếng bạn thân. Tao càng khó xử thêm. Bây giờ mày là người đang đeo đuổi em gái tao. Tao có quyền điều tra để bảo vệ hạnh phúc em gái mình.
Phong cười khan:
– Vậy thì tao nói đây. Suốt cuộc đời này tao cũng không quên được mối tình đó.
Triệu Quang giận đỏ cả mặt. Anh nhào qua đấm một cái nửa vào mặt Phong.
– Thằng khốn! Mày biết mình đang nói gì không?
Phong lì lợm không đáng trả lại, anh ngồi xoa xoa chỗ đau:
– Đánh hay lắm. Nếu muốn mày có thể đáng nữa.
– Mày đừng thách tao. Hai cái đấm đó. một là cho em gái tao, hai ta cho người tình củ của mày đo. Phần tao vẫn chưa đâu.
Phong cười chưa chát:
– Vậy mày nghĩ sao nếu tao nói không còn nhớ gì. Mày có chịu để Triệu Thương quen một thằng phủi sạch tình cảm chóng váng thế không?
Quang cứng lời. Anh chỉ giận vì Phong không nói thật về chuyện của Triệu Thương chứ anh không lo ngại về nhân cách của Phong.
– Triệu Thương biết chuyện đó chứ?
– Không.
– Gì? mày giấu nó à?
Phong lắc đầu:
– Chưa nói chứ không phải giấu.
Đêm qua tao định nói nhưng không có cơ hội. Cô ấy chỉ biết tao từng có một mối tình.
Quang cười nửa miệng:
– Không biết nên thông cảm với mày hay đấm cho mày vỡ mặt ra đây. có lẽ tao sẽ chọn cách thứ hai để mày bớt đào hoa.
Phong bật cười:
– Mày làm như mình ít đào hoa lắm.
Có tiếng chuông ngoài cửa, Quang đứng dậy:
– Đợi đó đi. Tao chưa giải quyết mày xong đâu.
***
Quang đứng trước cửa phòngTriệu Thương mà ứa gan khi thấy cô chăm sóc cho Phong.
– Bộ mày không biết tự sát trùng vết thương hả?
Phong nhìn ra cửa rồi nhìn Triệu Thương. Không nói nhưng nhìn vào mắt anh đoán cô rất xót xa.
– Đưa đây anh làm cho.
Triệu Thương quắc mắt nhìn Quang
– Sao anh lại đánh anh Phong? Nếu em không về kịp thì còn gì cái mặt người ta.
Nước mắt Triệu Thương lưng tròng.
Quang vẫn nói gắt:
– Còn bênh vực nó hả? Anh chưa giết nó là may mắn lắm rồi.
Phong thắt cả lòng nhìn Triệu Thương khóc. Nếu không nhờ hai cái đấm của Quang chắc anh cũng không biết được cô yêu anh nhiều đến vậy.
Phong lau nước mắt cho cô:
– Nào! Ngoan nào. Triệu Quang chỉ đùa thôi. Anh không sao.
Triệu Thương vẫn chưa hả giận:
– Anh ấy mà có bề gì em không bỏ qua cho anh đâu.
Quang trợn mắt:
– Dám nói với anh thế hả? Em mà nói một hồi anh vứt nó ra cửa sổ bây giờ.
Phong phì cười kéo cô sát vào mình:
– Triệu Quang chỉ đùa thôi. Anh ấy không đánh lại anh đâu.
Quang nhìn cách Phong dỗ Triệu Thương mà mắc cười. Đúng là chỉ có Phong mới chịu nỗi con bé. Anh khép của:
– Nghỉ ngơi đi. Khi nào khoẻ sẽ nói tiếp.
Triệu Thương le lưỡi nháy lại:
– Đáng ghét. Chỉ giỏi lấy quyền anh hai ra ăn hiếp người ta.
Phong sỉ nhẹ trán cô:
– Dữ vừa thôi cô. Tôi đang nhịn để ghi điểm nè. Cô làm phật ý hắn, hắn không chịu gả cô cho tôi chắc tôi chết quá.
Cô mỉm cười:
– Để em thoa thuốc cho.
– Không cần đầu, anh làm được. Anh vợ mà thấy lại trách anh.
– Hừ! Chưa chi đã gọi anh vợ.
Phong đặt cục bông gòn xuống. Anh thu dọn dụng cụ nhanh chóng.
Triệu Thương ngạc nhiên:
– Anh có vẻ rành nghề quá!
Phong kéo cô ngã xuống giường với mình:
– Người yêu em không tệ như em nghĩ đâu nhóc.
– Nếu vậy sao lúc nãy không đánh lại anh Quang?
Phong xoay qua vỗ vỗ má cô:
– Thua không có nghĩa là không đánh thắng, hiểu không? Khi nào cưới được em anh sẽ làm thịt hắn sau.
– Dữ quá đi.
Chương 17
Ướm chiếc áo đầm màu trắng hai dây màu xanh ngọc lên người, Triệu Thương xoay qua xoay lại ngắm nghía bộ đồ:
– Tuyệt vời.
Triệu Thương xoay người lại:
– Ủa! Sao rảnh mà đến đây vậy?
Tố Quyên ngồi phịch xuống ghế::
– Đến chơi không được à?
Móc chiếc áo vào tủ, Thương ngồi xuống cạnh bạn:
– Lúc này thấy mày lạ quá.
– Lạ chỗ nào?
Quyên vờ nhìn cô rồi im lặng:
– Thay đổi từ cách ăn mặc đến tranh điểm. Không biết có lý do không hén?
Tố Quyên cười toe ngả vào Triệu Thương, mắt cô mơ màng:
– Chắc có… đó
Triệu Thương đẩy Tố Quyên ngồi dậy:
– Á! Con quỷ này, vậy mà giấu. Mau khai ra.
Tố Quyên cười:
– Nhưng có điều kiện. Mày phải chuẩn bị gấp cho tao một bộ đồ.
– Đừng mơ. Mỗi lần mày đến đây là tao hao tốn. Nhìn mặt mày là tao đoán được rồi.
Tố Quyên hất mặt:
– Vậy đoán đi, đến Tết cũng không ra.
– Xì! Mày đã gặp một… hoàng tử nào đó?
– Gần đúng.