Snack's 1967
Như Cơn Gió Vô Tình – Hoàng Thu Dung & Hoàng Anh Thư

Như Cơn Gió Vô Tình – Hoàng Thu Dung & Hoàng Anh Thư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323203

Bình chọn: 8.5.00/10/320 lượt.



– Đúng là đúng, sao lại gần đúng?

– Thì lý do tao gặp hoàng tử là đúng nhưng lý do tao đòi áo mới kìa.

Triệu Thương kéo Quyên sát vào:

– Ê! Hôm nay hắn hẹn mày để… tỉnh tò hả?

– Quỷ mày. Làm sao biết trước khi nào người ta tỏ tình.

Triệu Thương gắt:

– Vậy chứ sao? Mau nói đi. Tao tò mò lắm rồi.

Tố Quyên õm ờ cố ý kéo dài thời gian:

– Hôm nay không phải tỏ tình.

– Chứ sao?

– Tỏ tình rồi nhóc ạ.

Bực mình vì thái độ dài vòng của Tố Quyên, Triệu Thương nạt:

– Mau nói đi, con khỉ này.

Tố Quyên cười cười e thẹn như cô dâu mới về nhà chồng:

– Hôm nay ra mắt phụ huynh được chưa?

Triệu Thương la lên như cô vẫn thể hiện khi vui mừng. Cô ngồi lặng mất mấy giây, giọng cô hơi lạc đi:

– Có thể bật mí… tên đó hông?

Tố Quyên đưa tay lên miệng:

– Bí mật.

– Vậy… tao quen chứ?

– Dĩ nhiên là không. Tao với ảnh quen nhau khi làm việc.

Triệu Thương nhẹ lòng khi nghe Tố Quyên nói. Nếu cô bảo là Trịnh Phong có lẽ Triệu Thương sẽ lăn ra xỉu quá.

Triệu Thương hào phóng lấy chiếc đầm vừa may xong đưa Tố Quyên:

– Tặng mày luôn.

Tố Quyên đứng dậy:

– Cái này mày vửa may mà, tao không nhận đâu.

Triệu Thương làm mặt nghiêm:

– Nhận hay không?

– Tao ngại quá.

– Làm bộ hoài. Yên tâm đi, khi nào cưới tao sẽ phụ trách áo cưới cho.

Như chờ có thế, Tố Quyên nhào đến bên Triệu Thương:

– Cám ơn nghen. Mày đúng là số một đó.

Triệu Thương cười cười:

– Không cần cám ơn. Lúc nào… cưới chồng mày lo giúp chỗ đãi với thức ăn là được rồi.

– Chuyện nhỏ. Tao sẽ giảm giá cho.

– Không phải giảm mà là miễn.

Tố Quyên làm bộ sửng sốt:

– Giới kinh doanh bị thất thu một nhân tài rồi. Tính toán quá đi.

Cô kéo Triệu Thương ngồi xuống ghế:

– Nếu tao vượt qua ải này, không những miễn phí nhà hàng mà tao còn khuyến mãi thêm hai vé đi Đà Lạt cho bọn bây.

– Trời! Sộp dữ ta.

Tố Quyên lên mặt:

– Để có dịp, tao sẽ giới thiệu cho mày quen.

Triệu Thương lo lắng:

– Ba mẹ hắn khó lắm à? Mày có vẻ thiếu tự tin.

Tố Quyên vuốt tóc:

– Nếu là ba mẹ anh ấy yao cũng không ngại đến vậy.

– Chứ ai?

– Anh ấy có một cô em gái, cưng như vàng. Tối này tao phải ra mắt nó.

Triệu Thương phì cười:

– Thì mua thật nhiều quà, bánh kẹo là xong. Nếu cần tao cho mày thêm vài bộ đồ tặng nó.

Tố Quyên thở ra:

– Được vậy thì tốt rồi. Khổ nổi cô ấy cũng trạc tao với mày. Ổng cưng nó lắm.

Triệu Thương cười gượng:

– Vậy thì chỉ còn một cách thôi. Hên xui.

Tố Quyên xụ mặt:

– Có lẽ vậy.

Cô đứng bật dậy:

– Thôi tao về. Hôm nay cuối tuần nhà hàng đông khách lắm.

– Không thử áo sao?

– Khỏi size mày cũng là size tao mà.

Nhìn dáng Tố Quyên nhảy chân sáo xuống lầu Triệu Thương lắc đầu:

Tình yêu thật lạ, nó biến một ngưởi nghiêm chỉnh thành một kẻ vui nhộn, một người lúc nào cũng có công việc lại dành thời gian làm đẹp.

– Triệu Thương.

Triệu Thương giật mình quay lại, cô ngạc nhiên:

– Huy! Sao lại đến đây.

Huy trợ lý của Quang cưởi:

– Sếp bảo tôi đến bảo cô chuẩn bị cho anh ấy một bộ đồ.

Chuẩn bị một bộ đồ. Lúc nãy là Tố Quyên, Bây giờ là Triệu Quang. Phải không vậy? Họ định trả cô bao nhiêu một tháng đây?

Triệu Thương cười méo xẹo với Huy:

– Anh chờ tôi một chút nha.

Cô đứng dậy trước tủ áo. Toàn đồ của khách thôi. Cô đi sang tủ kế bên luyến tiếc lấy bộ vest vừa may ra.

– Xin lỗi nghen.

Cô với lấy thêm một cái áo sơ mi vàng nhạt có sẳn một cra-vat kẻ sọc màu xám cùng màu với bộ vest. Cô không sếp vào mà lấy bọc nilon trắng trùm như những tiệm giật ủi thường làm.

– Anh cầm thế này nhé! Chắc anh hai tôi cần gấp đó.

Nhìn Huy cầm bộ đồ đi mà cô nghe xốn xang:

– Mai mốt mình sẽ đổi tên bảng hiệu. Đặt là ” trại cứu tế” thì đúng hơn.

– Ai dám chọc giận cô ba vậy?

Phong từ dưới lầu bưới đến:

– Nhăn nhó gì đây?

Cô ngồi im trên ghế, đợi Phong ngồi xuống cô mới sả vào lòng anh:

– Em không may nữa. Đóng cửa tiệm luôn.

Phong nâng cô ngồi lên đùi mình:

– Lại nhõng nhẽo gì nữa đây?

Cô vẽ vẽ những đường cong trên ngực anh:

– Có nhớ tối nay anh hai bảo mình cùng ăn tối. Ảnh sẽ giới thiệu bạn gái không?

Phong tỳ cằm lên tóc cô:

– Vậy nên anh mới đến nè!

Cô phụng phịu:

– Ghét lắm. Em đã chuẩn bị hai bộ đồ cho anh và em rất đẹp.

– Vậy thì tốt quá rồi.

– Tốt gì mà tốt, Tố Quyên nó lấy một bộ, anh Quang lấy một bộ. Bây giờ anh với em lấy gì mà mặc.

Anh phì cười:

– Ừ! Đúng là họ đáng ghét thật.

Anh hôn phớt lên má cô:

– Nhưng mà mình đẹp sẵn rồi, mặc gì mà không đẹp hả nhóc?

Cô bướng:

– Nhưng… đó là đồ tình nhân của người ta chứ bộ?

Anh hôn lên môi cô, Triệu Thương ngồi im. Cô thích cảm giác ngồi thụ động đón nhận môi anh.

– Như thế mới gọi là tình nhân, hiểu không?

Cô hôn lên môi anh:

– Còn thế này gọi là gì?

Phong cười tủm tỉm thì thầm trên môi cô:

– Đó không phải là tình nhân, đó là tình yêu.

Nhà hàng Sao Đêm. Buổi tối.

Phong đẩy cây nến sang bên, anh nheo mắt với Triệu Thương:

– Có người vui chuyện gì mà cười hoài vậy?

Cô cọ cọ mấy ngón tay mình trong tay anh.

– Mình làm đám cưới nghen.

Anh suýt bật cười, hẳn cô nàng phải đắn đo lắm mới thốt lên được câu nói đó. Anh trêu:

– Xem kìa! Có người muốn chồng ra mặt luôn.

– H