Old school Swatch Watches
Nhóc hãy đợi anh!

Nhóc hãy đợi anh!

Tác giả: Vũ Vũ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322143

Bình chọn: 9.5.00/10/214 lượt.

tiếng gọi giật lại.“Hân! Mẹ đến đón con, hôm nay mẹ đưa con đi ăn trưa nhé!”Hiểu Hân cố giả vờ không nghe thấy đi tiếp nhưng bị Mai Phương níu lại.“Cô là mẹ của Hân ạ! Cháu chào cô!”“Chào cháu, cô đến đón Hân.”“Cô ơi! Đầu giờ chiều bọn cháu có hoạt động ngoại khóa, Hân không nói gì với cô sao?”“À! Cô đãng trí thế đấy, Hân nói rồi nhưng cô lại quên mất. Thôi hay là cô đưa hai đứa đi ăn trưa luôn nhé!”“Vâng!” Mai Phương vui vẻ nhận lời.Hiểu Hân trong lòng bối rối cực điểm nhưng ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh, cô gỡ tay Mai Phương đang quàng vào cánh tay mình ra.“Tớ quên đồ trên lớp rồi, cậu ra đó đặt chỗ trước đi, giờ này không nhanh là hết chỗ đấy. Lát nữa tớ cùng mẹ ra luôn.”Nói xong Hiểu Hân làm động tác đẩy Mai Phương đi còn mình quay lại vào trường. Mai Phương không nghi ngờ gì nên đi trước, Hiểu Hân nấp sau cổng chờ đến khi Mai Phương khuất dạng mới ló đầu ra. Cô tiến về phía người phụ nữ vẫn đang đứng đợi kia.Người phụ nữ đang đứng đợi kia là Gia Hân, mẹ ruột của Hiểu Hân.“Bà đến đây làm gì?”“Mẹ muốn gặp con?”“Sau bao nhiêu năm, hôm nay bà lại muốn gặp tôi.” Hiểu Hân lạnh lùng nhìn về phía mẹ mình.“Đừng nói với mẹ bằng giọng ấy, mẹ là mẹ của con đấy.” Giọng nói bà Gia Hân có chút tức giận.“Bà vẫn còn nhớ ra bà có một đứa con là tôi sao?”Sắc mặt bà Gia Hân trắng bệch khi nghe Hiểu Hân nói vậy. CHƯƠNG 13 (2)“Mẹ xin lỗi! Mẹ cần nói chuyện với con.” Giọng bà Gia Hân đầy bi thương.“Tôi không muốn gặp bà, bà hãy đi đi!”Hiểu Hân quay ngoắt lại bước đi nhưng cánh tay bị bà Gia Hân chụp lấy, níu lại. Hiểu Hân quay lại thấy trên mặt bà ta hai hàng nước mắt lăn dài. Hiểu Hân trừng mắt nhìn lại, cánh tay cố giằng lại.“Tôi xin bà đấy!”Bà Gia Hân bàng hoàng thấy sự quyết tuyệt trong đôi mắt con gái liền buông tay ra. Bà bưng tay lên miệng che tiếng nấc nghẹn, bất lực nhìn con gái quay lưng bỏ đi._o0o_“Hân. Ở đây!” Mai Phương giơ tay báo hiệu cho Hiểu Hân vị trí trong quán ăn đông đúc trật ních người.Hiểu Hân nhanh chóng tiến về phía bàn. Mai Phương sau khi nhìn Hiểu Hân rồi lại vươn cổ ra nhìn phía sau lưng Hiểu Hân tìm kiếm.“Ủa! Mẹ cậu đâu rồi?”“Có việc bận đột xuất nên đi rồi.”“Vậy hả, tiếc nhỉ! À mà mẹ cậu đẹp ghê đó, cậu rất giống mẹ.”“Cậu gọi món chưa vậy?” Hiểu Hân cầm quyển thực đơn lên hỏi để lái chủ đề câu chuyện đi.“Tớ mới gọi mấy món bánh ăn phụ thôi, món chính chờ cậu quyết.”“Thôi cậu cứ gọi đi, tớ chưa bao giờ ăn món Huế cả, nên không biết.” Hiểu Hân thảy lại thực đơn cho Mai Phương.“Trời ơi! Cậu chưa bao giờ ăn sao? Hôm nay tớ sẽ cho cậu nghiền luôn món Huế.”“Xin lỗi!” Tiếng của người phục vụ vang lên.“Các em vui lòng ghép bàn được không? Hôm nay quán đông quá.”“Dạ được!” Mai Phương nhấc ba lô sang ngồi kế bên Hiểu Hân, nhường hai chỗ đối diện cho khách khác.“Hai anh vào đây ạ! Bên đây còn chỗ trống.” Người phục vụ hướng dẫn hai vị khách kia.Hiểu Hân trong lòng vẫn còn bàng hoàng vì bất ngờ gặp lại mẹ sau bao nhiêu năm nên không hề chú ý đến hai người khách được ghép bàn. Tiếng của Mai Phương “a” lên vì bất ngờ cũng chẳng lọt được vào tai Hiểu Hân. Đến khi Mai Phương vỗ mạnh vào vai mới khiến Hiểu Hân quay lại thực tại. Đến khi nhìn lên đã thấy thầy Vũ Thanh và Khôi Nguyên đang ngồi trước mặt.“Em chào thầy, chào chú!” Hiểu Hân máy móc chào.“Vui ghê khi gặp thầy và sư huynh ở đây!” Mai Phương giọng đầy phấn khích.Vũ Thanh mỉm cười nhìn hai học trò của mình. Khôi Nguyên bên cạnh chỉ cười nhẹ, sau đó chiếu ánh mắt về phía Hiểu Hân.Hiểu Hân cảm thấy ngày hôm nay thật quá xui xẻo, bỗng dưng mẹ chạy đến gặp cô, sau đó khi quay ra lại đụng trúng phải Khôi Nguyên. Không hiểu anh ta đã đứng đó từ khi nào, nghe được những gì. Hiểu Hân không quan tâm anh ta sẽ nghĩ như thế nào khi nghe mẩu đối thoại đó. Nhưng hiện tại anh ta đang ngồi đối diện cô, hai cánh tay đang chống lên che ngang tầm miệng nên không rõ anh ta cười hay không cười nhưng ánh mắt xoáy sâu khiến Hiểu Hân cảm thấy khó chịu, Hiểu Hân cũng không ngại ngần nhìn lại.Hai ánh mắt chiếu trực diện vào nhau. Một ánh mắt ý vị sâu xa, một ánh mắt lạnh lùng đáp trả. CHƯƠNG 14Khôi Nguyên cầm đồng hồ bấm tốc độ cho lượt chạy của từng người. Anh đã mượn đường chạy ngoài sân bóng và các rào chạy của đội điền kinh để tạo chướng ngại cố định cho cả đội luyện tập. Việc di chuyển bóng trong thời gian bắt buộc qua các chướng ngại vật thật sự khó khăn. Ban đầu các thành viên trong đội cảm thấy cách luyện tập này chỉ thích hợp với bóng đá, nhưng khi tập rồi lại thấy rất hiệu quả. Tốc độ di chuyển cải thiện và khả năng điều khiển hướng bóng theo các khúc cua gấp vẫn dính bóng tiến bộ lên rất nhiều.Cả đội đang luyện tập thì Mai Phương với khuôn mặt hớt hải chạy đến.“S.ư..huynh…! Hiểu..Hân…có chuyện rồi…, mau quay lại… sân tập trong nhà ngay.”Mai Phương có vẻ chạy rất nhanh đến đây nên nhịp thở rất gấp, nói không ra hơi. Nói xong liền kéo tay Khôi Nguyên chạy theo mình.Khôi Nguyên trước khi bị kéo theo cũng chỉ kịp nhắn các thành viên trong đội.“Các em cứ luyện tập tiếp, lát tôi quay lại.”Vũ Phong lúc đó cũng đứng ngay gần, đang nghỉ uống nước. Nghe thấy Mai Phương nói Hiểu Hâ