
e với em nó quá vậy”.“Ôi dào! Con gái vào cái tuổi này mà không biết ba cái việc nội trợ thì vứt.”“Em Hân đang trong giai đoạn cấp ba quan trọng, nhà có mợ Uyên và giúp việc rồi thì cơm nước mấy phút là xong. Khi nào đến hè cho em ấy tập là được mà.”Hiểu Hân tiến vào dành lấy đồ trong tay Ngọc Trúc.“Chị ra ngồi với bà đi để em làm nốt cho.”Ngọc Trúc nhường lại công việc, tiến về phía bàn ăn cùng bà ngoại.Mọi người đều ổn định chỗ ngồi, bé Bin cũng có ghế ngồi riêng bên cạnh mẹ. Ông Đông tranh thủ thời gian đọc báo ngay trên bàn ăn. Trong bếp chỉ còn lại Hiểu Hân và người giúp việc đang bày biện lại các món ăn.Hôm nay khi ăn cơm, không khí gia đình có vẻ náo nhiệt hơn mọi hôm vì có Ngọc Trúc đến chơi. Mọi chủ đề cuộc nói chuyện đều xoay quanh gia đình Ngọc Trúc, mọi người không còn ai bận tâm đến Hiểu Hân nữa. Hiểu Hân không hề thấy buồn vì điều này, trước đây trong các bữa ăn Hiểu Hân đều cảm thấy ngột ngạt. Không ai tỏ ra quan tâm hỏi han đến cô nhưng nhất cử nhất động đều bị vào tầm soi xét. Hiểu Hân còn mong muốn Ngọc Trúc có thể ở lại đây lâu hơn.
CHƯƠNG 12 (2)
Kết thúc bữa tối, Hiểu Hân leo lên phòng mình định học bài luôn nhưng cơ bắp toàn thân đều rã rời nên đành nằm ra nghỉ ngơi trong chốc lát. Chỉ mới nằm xuống thôi mà hai mắt đã nhíu lại nếu không có tiếng gõ cửa có lẽ Hiểu Hân đã ngủ luôn rồi.
“Cộc, cộc, cộc… Chị vào được không?”
Hiểu Hân uể oải đứng dậy ra mở cửa. Ngọc Trúc đang đứng ngoài cửa, trên tay còn bưng theo một khay hoa quả.
“Chị vào đi!” Hiểu Hân mở rộng cửa cho chị vào.
Ngọc Trúc để khay hoa quả lên bàn rồi kéo ghế bàn học ra ngồi. Tay cô lấy dĩa xiên một miếng táo đưa cho Hiểu Hân.
“Ăn đi em!”
“Lần sau chị đừng mang lên đây nhé. Cứ để dưới nhà, khi nào em xuống em ăn cũng được.” Hiểu Hân vẫn giơ tay ra đón lấy.
“Sợ bà mắng à! Chị mang lên cho chị đấy chứ, tiện thể ghé phòng em chơi thôi mà.” Ngọc Trúc nhìn đứa em bị người trong nhà ghẻ lạnh có chút chua xót.
“Em dự tính sau này học trường nào chưa?”
Hiểu Hân lắc đầu, xong lát sau lại gật đầu nói nhỏ.
“Em muốn thi mỹ thuật.”
Ngọc Trúc hiểu phần nào trong mâu thuẫn của cô bé. Cô bé ngoài hình dáng trông giống hệt mẹ ra còn có thiên phú mỹ thuật như mẹ. Mẹ cô bé đã từng là một thiết kế trẻ tài ba, nếu không vướng vào cuộc hôn nhân với cậu của cô thì đến giờ tương lai đã khác.
“Trên tỉnh M có trường đại học Mỹ thuật quốc gia đó, em có ý định thi vào trường đó không?”
Hiểu Hân nghe nhưng lặng thinh không trả lời. Hiểu Hân muốn đến đó lắm chứ, nhưng cô đâu thể quyết định được, nếu cha và bà phản đối thì làm sao?
Hiểu Hân chưa có khả năng để tự quyết định mọi việc. Tỉnh M vốn ở xa, thoát khỏi tầm kiểm soát của gia đình là mong muốn của cô nhưng những chi phí đầu vào theo học lại cực kỳ đắt đỏ. Cô chưa biết phải làm sao lo được.
Thấy tâm trạng băn khoăn lo lắng của Hiểu Hân, Ngọc Trúc vỗ vai an ủi em.
“Còn hơn một năm nữa cơ, em cứ suy nghĩ cho thấu đáo. Cần giúp gì cứ gọi cho chị. Sắp tới chị sẽ đầu tư kinh doanh ở tỉnh M, nếu em lên đó học thì có thể ở chung với chị.”
Hiểu Hân ngước lên nhìn người chị, trong ánh mắt toát lên sự cảm kích vô bờ. CHƯƠNG 13Đeo tai nghe nên Hiểu Hân không hề biết có người đang gọi, đến khi có người lay vai Hiểu Hân mới biết. Tháo tai nghe ra, Hiểu Hân nhìn về phía người đang lay mình.“Này, bạn kia đứng ngoài cửa lớp gọi Hân kìa”Hiểu Hân nhìn ra thấy Mai Phương đang vẫy tay với mình, cô nhanh chóng đứng dậy, thu dọn đồ vào trong ba lô. Ra khỏi cửa lớp đã bị Mai Phương vội vã kéo tay đi.“Tớ chết đói đến nơi rồi!”Dạo này phải cùng đội bóng luyện tập nên đều phải ở lại trường, Hiểu Hân vốn thích nơi an tĩnh nên rất ít khi xuống căng tin ăn, thường mua lên lớp ăn luôn hoặc lên góc áp mái sân thượng của trường. Gần ngày thi học kỳ, nên số lượng học sinh ở lại trường học học thêm buổi chiều đông hơn. Góc áp mái quen thuộc bị đám nam sinh lén tập tành hút thuốc chiếm mất nên Hiểu Hân đành từ bỏ chỗ đó.Đứng trước căng tin, Mai Phương băn khoăn chọn lựa.“Hân hôm nay định ăn món gì?”“Tớ chẳng thích món nào ở đây.”Mai Phương chu môi nhìn cô bạn khó tính.“Không thích cũng phải cố mà ăn, dạo này bận lắm, cậu cứ tạm bợ bằng bánh ngọt thì sức đâu mà chịu được.”“Cậu cứ kệ tớ đi.”“Kệ là kệ thế nào, cậu mà ngất ra đấy tớ lại mệt hơn thì có. Nếu không thích ăn ở đây thì ra ngoài trường ăn vậy. Tớ biết có một quán ăn Huế mới khai trương ngon lắm.”Không cho Hiểu Hân phản đối, Mai Phương lại kéo tay Hiểu Hân đi tiếp. Hiểu Hân không tình nguyện tý nào nhưng trước cô bạn nhiệt tình như vậy cô cũng chẳng có biện pháp.Khi ra ngoài cổng trường, Hiểu Hân bị giật mình vì thấy một dáng người quen thuộc. Chân cô cứng lại trong giây lát, không thể bước lên được. Mai Phương thấy bạn chững lại, tưởng rằng cô bạn mình không tình nguyện muốn đi nên càng ra sức lôi kéo mạnh hơn.“Đi thôi, ăn nhiều hay ít cũng phải đi cùng tớ, bõ công tớ chờ cậu đến đói meo.”Hiểu Hân bị bạn lôi đến hoàn hồn trở lại, cô cố quay mặt hướng khác coi như không nhìn thấy gì mà bước qua. Người đó thấy Hiểu Hân bước qua mặt coi như không thấy liền lên