
ươi cũng thật là nữ tử ôn hòa hiền thục lại văn nhã a` nha!.”
Nàng cảnh giác nhìn Ứng Trị, nàng quả thật đúng là một người biết lễ nghĩa, biết đọc sách thánh hiền. Đâu cần phải nhờ đến hắn nói nàng mới biết được mình ôn hòa hiền thục.
“Ngươi thật đúng là kiêu ngạo.” Ta đã nhìn ra được tật xấu của nàng.
“…… Ta không có.” Không phải nàng kiêu ngạo, mà là nàng từ nhỏ đã bị giáo dục nghiêm khắc cho nên yêu cầu đối với nàng phụ mẫu có yêu cầu cũng rất cao, nàng phải cố gắng học lễ nghĩa.
“ Như thật đáng tiếc có lẽ người lãnh hội lễ nghi không tiếp thu được, một người hiểu lễ nghĩa trước mặt phu quân tự xưng tiện thiếp, không cần mở miệng ra là ta ta,của ta thực không lễ phép, chỉ việc nhỏ ấy cũng không hiểu được không biết là do người dạy ngươi không đủ hay là do ngươi không lãnh hội hết.”
Nàng dùng tay vuốt những sợi tóc của mình không nhìn hắn, cố gắng giữa cho tâm mình không nên quên những quyết tâm của chính mình tối qua── Nàng muốn lạnh lùng đối đãi hắn, nàng không thể đến hắn ảnh hướng đến tâm mình, nàng muốn nắm vững tâm, không cho hắn khống chế tâm mình.
“Chính ngươi nhìn xem, khi đang nói chuyện cùng người khác lại , cố ý quay sang hướng khác không xem đối phương, hành động thế có lễ phép không .”
Nàng sắp kiên trì không nổi nữa, nàng tin tưởng mặc kệ là ai đối mặt Ứng Trị, nói hai ba câu trong lúc đó đều đã nổi trận lôi đình.
“Gia thẳng thắn thành khẩn nói cho ngươi, Gia rất phiền chán trước những người luôn giả mù sa mưa trước người, trước mặt một bộ dáng này, sau lưng liền thay đổi một bộ dáng khác, về sau đừng cùng Gia bày ra cái thái độ này.”
“Tiện thiếp không có!” Nàng lạnh lùng trả lời.
Ta cười nhạo: “Ngươi tính cách nếu giống như những lời đồn hiền thục thì lúc ấy cũng sẽ không rời đi Lưu gia .”
Lấy nàng thương của nàng chưa khép lại mang ra nói đối với hắn rất thú vị sao? “Vương gia, nói vậy Ngài chưa từng toàn tâm toàn ý thích qua một người.”
Ta trên mặt đùa cợt tươi cười nhất thời đọng lại .
Nàng lạnh lùng trừng hắn: “Nếu có, ngài sẽ hiểu được, thương một ngươi không phải cần chiếm đoạt một người !”
“Ngươi là nói cho gia, quyết định của ngươi hoàn toàn chính vì ngươi yêu Lưu Thuận Nghêu?”
“Không, tiện thiếp muốn nói cho ngài, nếu không thể giữ tốt nhất nên buông tay buông ra, nếu không nổi thống khổ đau thương nhất chỉ là chính mình.” Nói xong , nàng nhắm lại hai mắt.
Ta sửng sốt, nàng đây là đang ám chỉ ta nên thả nàng đi sao?
Nàng đều cùng ta đã bái đường, viên phòng, còn muốn rời đi ta sao?
Sau khi suy nghĩ ra vẫn đế dường như giống như uống nhầm thuốc trong lòng đều có đủ mùi vị, một lúc lâu trong đầu có nhiều ý tưởng, cuối cùng ra một quyết định trọng yếu ── Ta là sẽ không thả nàng đi !
Ta nâng lên tay ngón tay mơn trớn Đổng Phi Hà hai má, ta quyết tâm muốn giữu lại nàng cạnh bên mình mảnh mẻ hơn. “Gia sẽ làm cho ngươi quên Lưu Thuận Nghiêu.”
Trong giọng nói của hắn mang hàm xúc khiến nàng hoảng hốt mở ra mắt, chống lại hắn thần thái sáng láng nàng cả người cảm thấy không được tự nhiên, ngay cả né tránh hắn chạm đến cũng đã quên, tùy ý tay hắn chỉ chuyển khinh bạc môi nàng.
“Đã quên một việc!” Ta vừa nhớ tới vội gọi lại hạ nhân.
Xe ngựa dừng lại, nha hoàn đi đến ngoài của sổ xe, Ta nhấc lên rèm cửa sổ phân phó nói: “Mau trở về, đem Vương phi lạc hồng mang tới.”
Nàng nghe xong sợ hãi: “Ngài muốn làm cái gì?”
Ta buông rèm cửa sổ, nhìn thấy nàng khẩn trương bộ dáng làm ta không thể không nở nụ cười.
“Mang đi giao cho trưởng bối xem, ngươi cũng không phải lần đầu tiên thành thân, còn không biết loại này tập tục sao?”
Nàng vừa thẹn vừa giận, hắn cho dù có kinh nghiệm phong phú hơn nàng như đâu cần phải thế! Haiz!…Nàng phải chuẩn bị cách gì để đối phó với hắn đây.
“Khăn tay này cho ngươi.” Ta lấy ra một chiếc khăn tay, quăng đến trên tay nàng.
Nàng cầm chiếc khăn lên xem, chiếc khăn được cắt may tinh xảo khéo léo, chất liệu vải mền mại, nhìn đến khăn tay nàng cảm thấy thật kỳ quái ──Theo sự hiểu biết của nàng rất ít nam tử mang theo khăn tay bên mình, Ứng Trị này quả thật có một ít sở thích không giống với những nam nhân bình thường.
Chỉ trong chớp mắt, nha hoàn mang đến bằng chứng tượng trưng trinh tiết của tân nương, được trịnh trọng bỏ vào hộp có kiểu dánh xinh xắn giao cho Ứng Trị.
Xe ngựa lại tiếp tục di chuyển theo hướng hoàng cung, Ta nhìn đến chiếc hộp đang cần trong tay vừa được hạ nhận đưa đến rồi lại liếc qua xem nàng, ta thấy nàng đang thẹn thùng làm tâm tình ta càng vui sung sướng.
Đổng Phi Hà âm thầm thề, hắn nếu dám mang lạc hồng ra giễu cợt nàng, nàng sẽ không nghĩ đến lễ phép cũng không cần phải cố gắng kiềm chế tâm trạng mà sẽ trực tiếp liều mạng cùng hắn.
Ứng Trị chỉ đăm chiêu nhìn nàng, không nói những câu chọc người oán hận như lại dùng ánh mắt thương yêu thâm trầm nhìn nàng, làm cho nàng cảm thấy thật phiền chán như chỉ có thể nhẫn nại im lặng.
Hiện tại có vô luận như thế nào, nàng cũng đã trở thành người của hắn, trừ khi nếu trước kia nàng phản kháng bỏ trốn đào hôn mới thoát được hắn, mà nàng thì không làm được điều ấy, nàng không muốn p