
ến San.
Cô tiện tay đem cửa đóng lại, lại bị Cam Thiến San ngăn trở, “Chẳng lẽ cô không muốn biết về chuyện cũ của tôi cùng Dụ Hàm Phàm mấy năm nay sao?” Chỉ khi có hai người bọn họ, Cam Thiến San mới lộ ra vẻ mặt người đàn bà chanh chua. Chau chau mày, Hàn Thủy buông lỏng tay ra, Cam Thiến San cũng tự động đóng cửa đi vào.
Cô ta ghen tị nhìn dáng người yểu điệu của Hàn Thủy, đã vài năm trôi qua, dáng dấp cô ngày càng đẹp ra.
“Nói đi.” Hàn Thủy dựa vào ghế quý phi, lười biếng nhìn cô ta.
Trong lòng Cam Thiến San tuy không phục nhưng cô ta sẽ không dễ dàng biểu hiện ra ngoài, trên mặt vẫn là cười tủm tỉm.
“Cô trở về thật đúng lúc, Dụ Hàm Phàm đã cầu hôn với tôi rồi.” Cô ta vốn không muốn nói ra chuyện này nhưng lại muốn nhìn thấy bộ dáng một Hàn Thủy không sợ trời không sợ đất khi khổ sở sẽ như thế nào.
Bàn tay đang nghịch tóc của Hàn Thủy dừng lại một chút, tuy trong lòng cô đã đoán được một ít nhưng chuyện này do Cam Thiến San nói ra khiến cho cô rất khó chịu. Cô tình nguyện là Dụ Hàm Phàm chính miệng nói với cô.
“Như thế nào, không vui sao?” Cam Thiến San cẩn thận quan sát biểu tình của Hàn Thủy, một mực muốn nhìn ra một chút manh mối là cô đang khổ sở, ghen tị. Tuy vậy cô ta đã phải thất vọng khi không tìm được gì.
Hàn Thủy cười nhẹ, “Ở phương diện quyến rũ đàn ông, tôi vĩnh viễn coi cô là tấm gương để học tập.”
Mặt Cam Thiến San trở nên lạnh lẽo, ” Hàn thủy, cô không cảm thấy đau lòng, khó chịu sao? Ba cô, người cô yêu quý nhất Dụ Hàm Phàm cuối cùng đều đứng về phía tôi mà cô lại chẳng có gì hết.”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ họ là của tôi nên cô muốn lấy thì cứ việc.” Ánh đèn mông lung đã che mờ đi cảm xúc thật sự trong mắt của cô.
“Hàn Thủy cô thật là đủ tuyệt tình tuyệt nghĩa.” Cam Thiến San luôn biết cách công kích cô, “Chỉ là tôi vui mừng nhất khi thấy được bộ dáng cô lúc bị tôi cướp mất vật yêu thích nhất, tôi thật rất hưởng thụ quá trình này.” Đầu tiên là ba, sau là Dụ Hàm Phàm, cuối cùng là Hàn thị, cô ta không phải đã thành công được hai phần ba rồi sao? (ghét con mụ này ghê -_-)
Có một ngày cô ta muốn cho Hàn Thủy thấy, cô ta mới chân chính là thiên chi kiêu nữ.
“Cám ơn đã khích lệ, nếu cô khoe khoang xong rồi thì có thể đi chưa?” Mặt Hàn thủy vẫn như cũ không biến đổi, “Nếu như tôi không có cái gì thì ít nhất trên tay tôi vẫn có sản nghiệp mà các người hằng mơ ước, không phải sao?” Hàn Thủy lành lạnh bổ sung thêm một câu, có đôi khi trên thế giới này, người hiểu mình nhất không phải là bạn bè hay người thân, mà chính là kẻ địch.
Quả nhiên sắc mặt Cam Thiến San thay đổi, “Đừng vội đắc ý, Hàn Thủy, ba tính toán cho cô đi kết thân đấy, nghe nói đối phương là một công tử phóng đãng chính hiệu, tôi xem cô và anh ta chắc chắn là một đôi trời sinh.”
Ý cười của Hàn Thủy vẫn không giảm, “Cám ơn cô đã nói trước cho tôi biết chuyện này.”
Lúc này Cam Thiến San mới biết mình đã lỡ miệng, nhìn Hàn Thủy đang cười vẻ không sao cả. Ngay cả việc Dụ Hàm Phàm cầu hôn cũng không khiến cho cô ta vui nổi, dậm chân một cái đi ra khỏi phòng, lúc đóng cửa vang lên rung trời.
Kết thân? Hàn Thủy cười một tiếng.
Một nhà bọn họ tuy rằng không có cổ phần trong Hàn thị, lại được hưởng thụ tất cả hậu đãi của người nhà họ Hàn, hiện tại cô quay trở lại, ông già kia lại khẩn cấp định dùng hôn nhân để vây khốn cô, mà ai biết đối phương là dạng người gì?
Cam Chi Ngư và mẹ con Cam Thiến San thật sự nghĩ cô chỉ là một thiếu nữ ngây thơ sao? Có thể để bọn họ tùy ý thao túng dễ dàng sao?
Hàn Thủy lau khô mái tóc ướt đẫm, ánh mắt híp lại.
Sự tình diễn ra nhanh hơn so với Hàn Thủy tưởng tượng, cô vừa quay trở lại tập đoàn mới có mấy ngày, Cam Chi Ngư đã bắt tay vào công việc chuẩn bị kết thân, cũng không biết ông ta dùng thủ đoạn gì, thế nhưng làm cho mấy cựu thần của Hàn thị đồng ý chuyện này.
Xem ra trong lúc cô không ở đây, Cam Chi Ngư đã xuất sử hết cả vốn liếng rồi.
Hàn Thủy mặc một thân đồ công sở màu đen, tóc vén lên thật cao, dưới chân vẫn là đôi giày cao gót cao đến kinh người, tinh tế dẫm lên mặt đất, khiến dáng người cô càng thêm uyển chuyển, trong lúc hành động càng toát lên phong thái yểu điệu, mà biểu tình trên mặt lại thành thục vượt xa những người cùng tuổi, môi gắt gao mím chặt.
Đối với buổi xem mắt này cô rất không muốn đi nhưng vẫn phải đến, bởi vì cô muốn xem rốt cuộc người cha “yêu quý” đã bán cô cho cái dạng người gì.
Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng không phải sao?
Trong phòng VIP cao quý có một người đàn ông đang ngồi, vóc dáng không tệ, ăn mặc rất sang trọng, nhưng làm cho người ta phải kinh ngạc chính là, Hàn Thủy đã gặp anh ta rồi.
“Tôi nói rồi, chúng ta sẽ gặp lại nhau rất nhanh mà, em xem, tôi không có nói dối chứ?” Người đàn ông quay đầu lại, lộ ra hàm răng trắng sáng, trong mắt mang theo ý cười.
Dĩ nhiên là Tư Khấu Ngọc.
Tâm Hàn Thủy buông lỏng một nửa, cũng may không phải là một khuôn mặt khó nhìn, hiện tại xem ra, ít nhất cô có thể nuốt trôi bữa cơm này.
“Tôi cũng không ngờ anh chính là người được mệnh danh là công tử phóng đãng nổi tiếng, thật sự là thất lễ, th