
hững gia vị cơ bản nhất như dầu, tương, dấm… cũng không có, chỉ có muối và một hủ đường viên dùng để uống cà phê.
Ngược lại phía trên kệ treo lại có mấy chai rượu vang đỏ vừa nhìn đã biết là loại đắt tiền, đáng tiếc rượu không thể thay cơm, bụng rỗng mà uống vào dễ say hơn.
Diệp Gia Dĩnh nhìn căn phòng không có chút dáng vẻ của phòng bếp thì buồn bực, người có tiền đều không dính khói bụi trần gian như thế sao? Dựa theo trí nhớ của cô, chủ cũ của thân thể này đã ở căn hộ nhỏ này hơn một tháng rồi, chẳng lẽ bình thường cô ta đều ăn bánh mì trét bơ? Ngán đến không thể ngán hơn mà!
Không nén nổi tò mò, cô lại cố gắng tìm tòi lục lọi trong đầu xem gần đây cơ thể này ăn gì để sống.
Mất thật nhiều sức lực mới nhớ ra được, gần đây bởi vì cảm xúc tụt dốc, thường thì cả ngày cô ấy cũng không nhớ đến việc ăn cơm, đến lúc đói đến mức khó chịu mới gọi điện kêu cơm, gần căn hộ này có rất nhiều nhà hàng đắt tiền có dịch vụ đặt hàng tại nhà.
Sờ sờ khuôn mặt vẫn trơn mịn mềm mại như cũ, Diệp Gia Dĩnh cảm thán, cơ thể này quả thật quá tốt, sống một cách chán chường suốt mấy tháng trời, cơm thì ba bữa lẫn lộn, lúc có lúc không, vậy mà làn da vẫn đẹp thế này, quá hiếm!
Nhớ đến chính mình do bị gió thổi nắng chiếu, lại không có thời gian để chăm sóc, cuối cùng làn da biến thành vừa đen vừa thô, nên Diệp Gia Dĩnh vô cùng trân quý làn da đẹp hiếm có này, quyết tâm sẽ chăm sóc bảo dưỡng thật tốt, để có thể duy trì làn da xinh đẹp này thật lâu.
Rửa mặt, bôi thêm một lớp kem dưỡng cao cấp, lại tìm thêm một bộ quần áo T-shirt bình thường nhất, Diệp Gia Dĩnh xoa bụng đi đến một trung tâm thương mại gần đó.
Đầu tiên cô đến một quán ăn nhanh kiểu Trung Quốc ở tầng một ăn một lồng bánh bao và một chén cháo trắng, lúc này mới thấy dạ dày đã chắc, không còn đói đến hoảng hốt nữa.
Sau đó cô lại lên siêu thị lớn trên lầu hai để mua sắm một chút.
Mua chút rau cải tươi, vài hộp thịt bò, lại chọn thêm một đống gia vị nấu ăn, nào là nước tương, dấm ăn, tiêu cay,… vô số hàng hóa, lúc ra cửa tính tiền phải chất đầy cả bốn túi lớn.
Lúc Diệp Gia Dĩnh xách bốn cái túi lớn đi ra thang máy thì nhìn thấy một người đàn ông khoảng hai tám, hai chín tuổi, vóc người tầm tầm, diện mạo xuất chúng đang đi qua đi lại trước cửa căn hộ, thỉnh thoảng còn nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt, bộ dáng có vẻ như đang do dự xem có nên tiếp tục chờ nữa hay không.
Người nọ ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Gia Dĩnh bị bao quanh giữa mấy cái túi cực lớn, nặng nhọc bước ra khỏi thang máy thì sững sờ, “Gia Dĩnh?” Bước nhanh tới đón lấy mấy cái túi lớn trong tay cô, vẻ mặt không tưởng tượng nổi: “Em lại có thể tự đi mua thức ăn! Còn mua nhiều như vậy?”
Diệp Gia Dĩnh đứng lại thở dốc, thuận tiện mượn cơ hội này để vận động đầu óc, nhớ xem đây là người nào, sau một phút đồng hồ, cuối cùng cô cũng biết được người này: “Minh Duệ, sao anh lại tới đây? Tìm tôi có việc?”Dừng một chút, lại nhíu mày hỏi, “Hay là Diệp Thừa Trạch có việc tìm tôi?”
Người đàn ông trước mắt có phong độ không tệ, biết xách đồ dùm phụ nữ mang họ Trịnh, tên Trịnh Minh Duệ, là con trai tài xế riêng của ba Diệp Gia Dĩnh, làm chức quản lý nhỏ trong công ty giải trí Diệp Thị, mặc dù chức vụ không cao, nhưng vì ba anh ta có thân phận đặc biệt, nên từ nhỏ Trịnh Minh Duệ đã quen biết với anh em nhà họ Diệp, làm bạn thì chắc chắn là không đủ tư cách, nhưng cũng coi là có chút giao tình, hai năm nay bởi vì Diệp Thừa Trạch quản lý công ty nên mới thân thiết với anh ta hơn.
Kể từ sau khi cha chết thì hai anh em nhà họ Diệp không cần duy trì chút tình nghĩa giả tạo ngoài mặt nữa, lâu lắm rồi không nói chuyện với nhau, những lúc Diệp Thừa Trạch cần bàn với em gái về chuyện trong công ty đều nhờ Trịnh Minh Duệ đi truyền lời.
Trịnh Minh Duệ nhướng cặp lông mày không đậm không nhạt, không có gì đặc biệt lên, cười khổ một cái, “Không liên quan tới anh ấy, là do anh lo lắng nên mới tới thăm em một chút. Gia Dĩnh, anh không hiểu những mâu thuẫn giữa hai người, anh chỉ biết từ nhỏ anh đã quen biết hai người, em xảy ra chuyện lớn như vậy thì nên đến thăm em.”
“Cảm ơn.”Diệp Gia Dĩnh mở cửa để anh ta xách đồ vào, đặt trên nền đất trong phòng bếp, “Trừ việc tất cả bạn bè, người quen đều trốn tôi như bệnh dịch, thì tất cả đều tốt.”
Ánh mắt Trịnh Minh Duệ nhìn cô rõ ràng mang theo sự thương hại, “Gia Dĩnh, có việc gì anh có thể giúp thì cứ nói, chuyện lớn anh không làm được, nhưng chuyện nhỏ thì vẫn có thể.”
Diệp Gia Dĩnh tự nhiên khoát tay, “Cảm ơn ý tốt của anh, chẳng qua là cuộc sống bây giờ của tôi rất đơn giản, tạm thời chưa cần người khác đến giúp.”
Trịnh Minh Duệ nhìn những thức ăn cô mua trên đất thì khuôn mặt hiện lên vẻ hoài nghi, thật sự không tưởng tượng được vị đại tiểu thư này sẽ nấu cơm thành cái thứ gì, ăn vào có bị ngộ độc thức ăn hay không.
Nhưng mà anh ta vẫn rất quan tâm, không hỏi nhiều lời, “Vậy thì tốt, thấy em như vậy anh cũng an tâm.” Lại đưa ra một tấm thẻ, “Đây là số di động mới của anh, có chuyện gì cần giúp thì cứ tới tìm anh.”
Trước kia Diệp Gia Dĩnh cũng không mấy chú ý tới Trịnh Mi