
i tăm. Thanh âm của Ác luẩn quẩn bên tai cô.
“Tuyết Nhi, em không biết, em bây giờ có thể quyến rũ bao nhiêu đàn ông, thật muốn biết em ở dưới thân Phàm Ngự rên rỉ như thế nào.” Dứt lời, dùng sức nắm chặt cằm cuae An Tuyết Thần. Nhưng mà hành động ấy lại bị An Tuyết Thần xem nhẹ, cái cô quan tâm chính là lời hắn vừa nói.
An Tuyết Thần không thể tin được, nhìn người đàn ông. Ánh mắt như thế, sao cô chưa từng nhìn thấy qua. Ánh mắt như vậy chỉ nên xuất hiện trên người Phàm Ngự mới đúng. Vì sao hôm nay lại xuất hiện ở trên người Giản đại ca?
Mặc cho nước mắt trên mặt rơi xuống mu bàn tay của hắn. Run rẩy. .
“Anh, anh, anh mới vừa, anh mới vừa, nói gì.”
“A — —”
Bàn tay Giản Nam vẫn ôm eo cô, siết chặt lên người mình. Nói bên tai cô.
“Tôi nói, tôi muốn biết dáng vẻ “hầu hạ” đàn ông của cô như thế nào.”
Thật hối hận, thật sự rất hối hận. Trái tim đau nhói. Nội tâm cô đau triệt để. Nhìn người trong ngực ngây ngốc đau lòng, trong mắt Giản Nam hiện lên một tia không nỡ, nhưng lại bị hắn che giấu, song cô cũng chưa từng nhìn thấy.
“Buông – tay” Cô gằn ra hai chữ, cô muốn rời đi. Cô muốn rời khỏi nơi khiến mình hít thở khó khăn này. Cô mệt mỏi đẩy người đàn ông đang ôm cô ra.
“Buông tay” Thanh âm lần nữa vang lên, khó tin nhìn người đàn ông.
“Thế nào? Muốn trở lại bên cạnh hắn. Làm người tình của hắn.”
An Tuyết Thần tức giận nhìn hắn, quả thật không thể tin được những lời này được nói ra từ
trong miệng anh.
“Buông tay”
“Trả lời tôi.” Hắn nổi giận.
An Tuyết Thần nhìn hắn. “Đúng thế”
“Ưmh, ưmh — —”
Giản Nam hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ vừa rồi trả lời hắn. Mạnh mẽ cắn mút. Không để cô phát ra âm thanh.
An Tuyết Thần dùng sức vỗ. Nụ hôn này cô không muốn. Cô không cần. Cô không cần.
Một tiếng kêu gào khiến động tác của hai người dừng lại.
“A, hai người, hai người đang làm cái gì vậy?” Người này chính là vợ chưa cưới của Giản Nam – Nguyệt nhi. Còn có Phàm Ngự ở một bên phát ra khí lạnh. An Tuyết Thần biết hắn đang nổi giận. Cô biết hắn tức giận.
Hai người bọn cô nhìn hai người bọn hắn (Hắn và Nguyệt nhi).
“Không phải, không phải như những gì cô thấy đâu.” An Tuyết Thần tiến lên giải thích.
“Chúng tôi đều nhìn thấy, cô còn muốn giải thích cái gì?” Nguyệt nhi hung hăng đánh An Tuyết Thần một bạt tai. Đánh cô chết đứng tại chỗ.
Mà sắc mặt Giản Nam cũng không khá hơn chút nào. Liếc mắt nhìn cô gái mặt đầy nước mắt bên cạnh – chính là vị hôn thê mặt đầy tức giận.
“Nguyệt nhi, em đừng giận. Là anh không tốt. Không chịu được sức quyến rũ của cô ấy. Chúng ta quay về. Cha mẹ vẫn còn đang chờ chúng ta đấy?”
Trong nháy mắt, An Tuyết Thần rơi thẳng xuống địa ngục. Cô cứng nhắc xoay người lại nhìn hai người đang ôm nhau. Ánh mắt đó sao bi thương thế.
An Tuyết Thần bước từng bước đến trước mặt họ.
“Giản Nam. Đời này, ta có yêu, đã khóc. Nghĩ rằng, từng mơ mang, hận qua. Chính là chưa bao giờ thấy rõ bộ mặt thật của anh.” Cô nhẹ giọng nói.
Giản Nam nhìn cô. Muốn mở miệng nói gì đó. Nhưng cuối cùng, lại không nói ra.
An Tuyết Thần nhìn anh chăm chú một lần. Xoay người, từ từ bước đến bên người Phàm Ngự. Một đôi tay vô lực đặt lên bờ vai hắn.
Lâm Nguyệt nhìn cô gái đẹp hơn mình mấy phần kia, trong lòng có chút ghen tị, cộng thêm lời nói vừa rồi của cô gái, tuyên bố cô gái và Giản Nam từng có quan hệ gì đó. Một cảm giác ghen ghét từ trong lòng sinh ra. Cô không cho phép bất kỳ người phụ nữ nào phá hư hạnh phúc của mình, nếu như có, bằng mọi cách cô sẽ huỷ hoại cô ta.
An Tuyết Thần nhìn nét mặt vô cảm của Phàm Ngự, cực kỳ khó hiểu, thế nhưng bây giờ cô không có tâm tình rình coi nột tâm hắn.
“Tôi muốn về trước.” Dứt lời, liền rời đi.
Phàm Ngự nắm lấy cánh tay An Tuyết Thần, ánh mắt chăm chú nhìn vào sắc mặt khó coi của Giản Nam.
“Tôi đi cùng em.”
Bên trong xe — —
An Tuyết Thần nhìn ngoài cửa sổ phiêu qua một vài bức ảnh quảng cáo không giống nhau.
Sau đó nhìn người đàn ông đang lái xe, hắn thật rất tuấn tú.
“Tại sao anh không tức giận?” An Tuyết Thần mở miệng dò xét. Nghiêng đầu nhìn biểu tình khuôn mặt Phàm Ngự.
“Tại sao phải tức giận. Từ lúc em đi vào, chúng tôi đã bắt đầu đi, theo em đứng ở bên ngoài rồi. Cho nên chuyện gì xảy ra, tôi đều biết. Em cũng phản kháng lại, không phải sao?” Phàm Ngự nói đơn giản mà rất đúng.
Lông mày An Tuyết Thần nhíu chặt. Ngưng mắt nhìn hắn, không muốn bỏ qua bất cứ biểu tình gì trên khuôn mặt hắn.
“Nói như vậy, anh đã sớm biết anh ta sẽ đi tìm tôi, cho nên anh mới dẫn vị hôn thê của anh ta, đi xem chuyện cười sao?” An Tuyết Thần nhướng mày nhìn Phàm Ngự.
Phàm Ngự không có trả lời. Điều đó chứng minh những gì cô nói không sai.
“Người phụ nữ thông minh quá cũng không tốt đâu?”
“Tại sao lại làm như vậy?”
“Không tại sao 》 chỉ là muốn để cho em thấy rõ ràng, trong miệng Giản ca ca của em thì hắn coi em là hạng người gì.” Phàm Ngự đốt một điếu thuốc, nhẹ nhàng hút.
An Tuyết Thần nghe thấy hắn nói vậy, vẫn còn rất đau lòng. Hôm nay, cô thật sự rất đau lòng. Giản Nam thế nhưng lại nói ra những lời vũ nhục cô như vậy.
Phàm Ngự mắt lạnh nhìn An Tu