XtGem Forum catalog
Nguyệt Lại Vân Sơ

Nguyệt Lại Vân Sơ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324344

Bình chọn: 8.5.00/10/434 lượt.

sự có bệnh gì đó không tiện nói ra? Nghĩ đến những sự việc xảy ra trước kia, sự sầu lo của Lâm Xuyên càng trầm trọng thêm, khiến cho hắn bất an đến mức đứng ngồi không yên.

Hay là cứ qua đó xem sao, nhưng nữ tử tắm rửa, hắn lại tùy tiện đi đến, chẳng phải quá kỳ dị sao? Ngay khi hắn phiền não phát sầu, thì bỗng nhiên nhớ ra mình đang cầm hành lý của Phương Thanh, đương nhiên cả quần áo cũng vậy. Hắn vội vàng lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ, đứng dậy đi ra cửa.

Khi đến trước cửa phòng Phương Thanh, hắn đang định gõ cửa, lại nghe thanh âm nho nhỏ, buộc người ta phải chú ý.

“… Cứ như vậy không phải biện pháp tốt.” Trong giọng nói cùa Nghi Huyên tràn đầy phiền muộn, “Đã lâu như vậy rồi, cứ kéo dài thêm, chỉ sợ tỷ…”

“Không sao…” Phương Thanh mở miệng, ngữ điệu mềm mại mà uể oải, “Bây giờ không phải vẫn tốt sao?”

“Tốt cái gì!” Nghi Huyên có chút tức giận, “Hắn không phải là trẻ con, tỷ cứ tiếp tục tiêu hao như vậy là tốt sao?”

“… Thôi, không động võ là được…”

“Không động võ? Ngay cả Tinh Lưu tỷ cũng truyền cho hắn, còn nói kiểu này. Bây giờ, Thương Hàn sư huynh hắn…” Nghi Huyên đang nói, lại đột nhiên phát hiện cái gì đó, hướng về phía ngoài cửa khẽ quát một tiếng, “Người nào? !”

Lâm Xuyên cả kinh, thu lại tâm tư, mở miệng đáp: “Sư thúc, là ta. Ta đến đưa quần áo.”

Sau một lát trầm tĩnh, Nghi Huyên ra mở cửa. Nàng cười vô cùng ôn hòa, nói: “Làm phiền con phải chu đáo.” Nàng nhận lấy quần áo trong tay hắn, nhưng lại thở dài. Nàng nhẹ vuốt ve bộ quần áo mộc mạc cũ kỹ kia, vùng trán hiện lên vẻ phiền muộn, nhỏ giọng nói giống như tự nói với bản thân, “Bộ quần áo cũ thế này… Vẫn còn vừa người sao…”

Lâm Xuyên không hiểu dụng ý bên trong câu nói của nàng, hắn định hỏi, thì nàng đã dừng chủ đề này lại, nâng mắt cười nhìn hắn, nói: “Tốt lắm đồ nhi hiếu thuận, bảo con nghỉ ngơi cũng không nghe. Thôi được, con đứng chờ ngoài cửa một lát, ta giúp sư phụ con mặc quần áo, rồi để con vào hầu hạ nhé.”

Lâm Xuyên nghe vậy, đáp một tiếng, xoay người đứng thật trang nghiêm.

Không bao lâu sau, Nghi Huyên đi ra, cũng không nói gì, chỉ nhìn hắn cười than một tiếng.

Sau khi nghe được những lời đứt quãng cùng phản ứng của Nghi Huyên, Lâm Xuyên càng suy nghĩ nhiều hơn. Cho tới bây giờ hắn không hề nghĩ tới, việc Phương Thanh lười biếng uể oải như vậy lại có liên quan đến hắn. Nhưng mới vừa rồi, những lời nói trong lúc vô tình của bọn họ, lại đưa tất cả các manh mối đều hướng về phía hắn. Nhưng hắn cùng với Phương Thanh bình thường cũng chỉ ở chung, vậy “tiêu hao” nói về cái gì? Hắn động hay không động võ, có gì liên quan?

Hắn càng lúc càng thấy hoang mang, sinh ra muôn vàn lo âu, đang lúc không biết phải làm như thế nào cho phải. Chợt nghe Phương Thanh kêu “Ai nha” một tiếng, ngã nhào xuống giường. Hắn phục hồi lại tinh thần, bước nhanh qua, nhẹ nhàng dìu nàng, hỏi: “Sao vậy?”

Phương Thanh đáng thương nhìn hắn, nói: “Chân bị trượt một chút.”

Lâm Xuyên bất đắc dĩ thở dài, nói: “Cẩn thận một chút. May mắn là trên giường, nếu là đá phiến, người bị thương thì sao?” Hắn nói xong, cẩn thận quan sát nàng một lượt, muốn xem nàng có bị thương hay không. Chính là ngay lúc vừa nhìn, hắn bỗng nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của Nghi Huyên lúc trước.

Trên người Phương Thanh, chính là bộ quần áo hắn lấy đến. Môn phái Tu tiên từ trước đến nay luôn hướng đến tiết kiệm, nên ăn mặc cũng mộc mạc. Đây là bộ quần áo cũ mà nàng đã mặc qua nhiều năm, nay vai áo thừa cả khoảng, vạt áo hơi lỏng, dễ nhận thấy là mặc bị rộng thùng thình. Đai lưng buộc chặt quấn vòng quanh eo thon nhỏ, thít cực kỳ chặt.

Sao hắn lại không nhận ra, nàng gầy yếu như thế…

Ngực hăn bất giác nghẹn lại, đầy sự thương tiếc, hắn định nói chuyện, thì nàng đã giành mở miệng trước, cười hỏi hắn: “Hôm nay ta dùng chiêu ‘Huyền bộc’ đẹp không?”

Lâm Xuyên nghe vậy, gật gật đầu, “Đẹp.”

Phương Thanh vô cùng hài lòng, lại nói với hắn : “Ta làm vậy không tính là bắt nạt tiểu bối nhỉ?”

Lâm Xuyên nghe xong lời này, mới nhận ra chiêu “Huyền bộc” kia của nàng ngoài việc khuyên can ra, còn có ý đe dọa Tùng Yên cùng Thúy Đào. Hình như, là muốn trút giận thay hắn? Hắn không kiềm chế được mà bật cười, nói với nàng: “Người còn có tâm quản việc này à.”

Phương Thanh cười gật gật đầu, lại dặn dò: “Nếu Thương Hàn sư huynh bọn họ lại tìm ngươi để gây hấn, ngươi đừng quan tâm, đến nói cho ta biết là được.”

Lâm Xuyên cười đến bất đắc dĩ, nói: “Người cho ta là trẻ lên ba sao?”

“Tóm lại là đừng dây dưa với bọn họ…” Phương Thanh nói.

“Được.” Lâm Xuyên đáp nàng một tiếng, đỡ nàng nằm xuống, “Người đừng dặn ta nữa. Mới một chiêu ‘Huyền bộc’ đã mệt thành như vậy… Nghỉ ngơi trước đã.”

Phương Thanh cười gật gật đầu, khép hai mắt lại. Lâm Xuyên đắp chăn cho nàng, cẩn thận dém góc chăn, rồi đè thấp thanh âm hỏi nàng: “Tỉnh dậy muốn ăn cái gì?”

Nàng nhắm mắt lại, yếu ớt đáp hắn một tiếng: “Bánh hoa quế.”

“Được.” Lâm Xuyên nói xong, lại lẳng lặng đứng đợi một lát, đợi đến khi hơi thở của nàng dần dần ổn định, hắn mới nhẹ nhàng rời đi. Hắn đứng ở ngoài cửa phòng, để cho tâm tư lắng đọng xuống dưới, á