
thuê xe ngựa ra khỏi thành, đưa cho phu xe năm lượng bạc, bảo hắn chỉ cần để ý đánh xe không cho phép hắn nhiều chuyện. Phu xe mừng rỡ cúi đầu khom lưng liên tục cảm ơn.
Ta không còn lựa chọn nào khác mới phải ngồi xe ngựa, cố nén cảm giác sóng biển cuồn cuộn trong dạ dày. Mất đi thị giác, khứu giác thính giác càng ngày càng nhạy bén, chóp mũi ngửi thấy được mùi hương cỏ, xem ra đã đến rừng.
Đột nhiên cảm thấy hơi thở của phu xe trở nên dồn dập, như lâm phải đại địch. Cho nên ta nhẹ giọng hỏi: “Phu xe?”.
“Cô nương… Khu rừng này thường xuyên có đạo tặc lui tới… Ta, ta sợ…”.
“Không sao, bọn chúng muốn tiền, cho bọn chúng là được, ngươi chỉ cần đánh xe thật tốt”.
Phu xe vâng một tiếng. Nhưng trong lòng ta vẫn dao động bất an, dường như linh cảm có chuyện gì không hay sẽ phát sinh. Rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào?! Ta cau chặt hai hàng lông mày, đột nhiên trước xe có tiếng vó ngựa truyền đến, binh khí cùng bàn đạp trên thân ngựa đụng nhau, phát ra tiếng kim loại va chạm.
Đúng rồi! Ta không hề nói cho phu xe là ta muốn đi đâu, là hắn trực tiếp dẫn ta tới khu rừng này!
“Lão Lục, nếu phát tín hiệu màu đỏ, nhất định là đầu dê béo nha”.
Lão Lục, cũng chính là phu xe, phát ra tiếng cười dâm tiện, “Lão Đại, cô nương này mặc dù bộ dạng cũng không ra gì, nhưng mà vải vóc đồ đạc trên người tuyệt đối là…”.
Nổi giận! [@sieunhanu.wordpress '>rth846st
Cướp bóc còn chưa tính, lại còn là những kẻ bẩn thỉu a, lão nương đây ngay cả có tiền cũng không cho ngươi!
“Tiểu cô nương, cũng nghe thấy rồi phải không, mau ra đây!”.
Ta xé rèm xe ngựa xuống, cảm giác ló đầu ra ngoài xe ấm áp sáng rỡ, trước mắt chỉ thấy một mảnh màu đỏ cam. Có gió khẽ phất qua trán, tràn ngập một mùi vị nhàn nhạt.
Ta cười cười, tiến lên ôm quyền, “Tại hạ Tiểu Kỷ, xin hỏi đại danh các vị anh hùng?”.
Tên trùm thổ phỉ đột nhiên sửng sốt, “Ngươi ôm quyền với cây đại thụ làm cái gì? Ta ở phía sau ngươi mà…”.
Ngại quá. Ta hắng giọng ho hai tiếng, “Cái này…”.
“Tiểu cô nương không cần nhiều lời, có bao nhiêu tiền thì ngoan ngoãn lấy ra đi, nếu như gia[1'> cao hứng, có thể dẫn nàng về làm phu nhân thứ chín, hưởng vinh hoa phú quý…”.
Lạnh quá đi, người này cũng đã có bà vợ, nói đùa gì vậy chứ.
“Xin lỗi, Tiểu Kỷ không có hứng thú với vị trí nhị nãi thứ chín của ngài…”.
“Nhị nãi? Ngươi nói ngươi làm bà nội ta?! Tiểu nương tử còn dám mắng chửi người, các huynh đệ lên đi…”.
…
Thế giới này có đủ loại nguyên nhân dẫn đến một kết quả không thể cứu vãn, trong đó có một nguyên nhân là do ngôn ngữ nhập nhằng dẫn đến không tránh khỏi giết chóc.[2'>
Nếu ta chết như vậy, nhất định sẽ làm rất nhiều người thất vọng. Cho nên, ta tuyệt đối không thể chết được.
“Chờ một chút đã!”. [@sieunhanu.wordpress '>erg5er4g
Tất cả bọn cướp dừng lại, ta đầy vẻ thần bí từ trong áo móc ra túi giải dược Diệt Hồn, vẻ mặt bí hiểm, “Các ngươi có biết cái này là cái gì không? Các ngươi có biết đôi mắt của ta tại sao mù không?”.
Trong lúc này không người nào trả lời được, chắc là bọn họ lắc đầu, cho nên ta tiếp tục thừa nước đục thả câu, “Bởi vì ta thấy được thiên cơ!”.
Thời đại này không người nào là không mê tín, ta nhất định phải câu dẫn khẩu vị của bọn hắn.
Rốt cuộc có người hỏi: “Thiên cơ gì?”.
“Đó chính là…”, ta rung đùi đắc ý nói: “Làm sao có thể thăng tiên, trường sinh bất lão!”.
Bọn cướp ồ lên. Tên trùm thổ phỉ không tin tới ba phần, nói: “Ta làm sao biết ngươi nói là thật hay giả?”.
“Tại sao ta đem theo một khoản tiền lớn như vậy? Đó cũng là nhờ bán tiên dược này nên mới có tiền nha… Nhưng số tiền kia so với túi tiên dược này của ta thì căn bản chỉ là một giọt nước so với biển cả, nếu không ta làm sao tùy tiện để cho ngươi cướp?”.
Trùm thổ phỉ đã tin được bảy phần, “Vậy, thuốc tốt như vậy, sao ngươi không ăn đi?!”.
“Ta dĩ nhiên đã ăn! Đã thành tiên, nếu không một tiểu cô nương như ta sao có thể không sợ thổ phỉ các ngươi nhiều người như vậy?!”.
Trùm thổ phỉ đã tin mười phần mười, kêu lên: “Ném cái túi tới đây!”.
Ta ném cái túi tới, chỉ nghe thấy một trận tranh giành, tiếng nuốt ừng ực của bọn cướp vang lên.
Tên trùm thổ phỉ hỏi: “Bảo bối này tên gọi là gì?”.
Ta bịa chuyện: “Duyên Canh Đan!”. [@sieunhanu.wordpress '>erg684er
Tên trùm thổ phỉ vui thích nói: ” Duyên Canh Đan, kéo dài tuổi thọ… Ta thật sự cảm thấy như muốn bay lên… Quả nhiên là thần dược…”.
Ta chạy sang một bên quay đầu lại quát: “Một lát nữa sẽ có thể bay!”.
(Mọi người còn nhớ “công dụng” của giải dược lần trước chị ấy nếm bừa ko a xD~~)
Phía sau nói cái gì nữa ta căn bản nghe không rõ. Ta hoảng hốt chạy bừa, không biết là chạy về phía ngoài rừng hay là chạy sâu vào trong rừng, mắt mù căn bản không cách nào chạy, không cẩn thận sẽ đụng phải cây…
Đi không biết hết bao lâu, rốt cuộc cảm thấy mình đã an toàn. Lúc này mới phát giác sắc trời đã tối, gió lạnh gầm thét, tựa như dã thú lại tựa như yêu ma quỷ quái, ta vừa lạnh vừa đói, thoát khỏi bọn cướp, nhưng dường như lại rơi vào một nguy hiểm lớn hơn nữa.
Trong bụng lo lắng, ta vuốt cành cây khô, chỉ cảm thấy mình đi vòng quanh một chỗ. Đột nhiên ta