Duck hunt
Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Tác giả: Niếp Kiển Tù Đoàn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328042

Bình chọn: 7.00/10/804 lượt.

t đi được.

Trường Sinh cuối cùng cũng trở về phòng, lão đã sống quá lâu, nhất định là hiểu chuyện hơn ta nhiều.

Ta thừa nhận ta động lòng, Độc Cô Bạch chưa bao giờ có được hạnh phúc, tay hắn vươn ra, giống như là muốn với lấy tương lai, nắm lấy cảnh hai người cứ như vậy sống nương tựa lẫn nhau đến hết đời. Đã trải qua hai kiếp, cảnh tương lai như vậy hấp dẫn đến cỡ nào, ta đã phiêu bạc quá lâu, lâu đến mức cảm thấy hèn nhát, thế rồi chàng trai mặt mũi ôn hòa thanh tú cả ngày chỉ biết mỉm cười này, lại nói muốn đối xử tốt với ta.

Đã rất lâu rồi không ai tốt với ta.

Có lẽ cũng không quá lâu, chẳng qua là do mọi người đều đã đi sang thế giới khác, cuộc sống không có lão Trương và bọn họ, sống một ngày bằng cả một năm.

Có lúc, những chuyện tàn khốc có thể làm người ta quên hết tất cả tình cảm yêu đương. Ta ngồi một chỗ lặng nhìn bầu trời, không biết bây giờ huynh ấy đang ở đâu, có phải cũng đang ngồi giống ta, nhìn bầu trời u ám này hay không? Mặc dù ta nắm tay Độc Cô Bạch, nghe thấy nhịp tim đập thình thịch như một loại ngôn ngữ, nhưng vẫn chỉ nhớ tới bóng dáng áo đỏ vụt đến vụt đi kia. Thậm chí chỉ cần nghĩ đến tên của huynh ấy, trong lòng liền dâng lên hạnh phúc không ngăn được.

Mặc dù huynh ấy không thương ta. [@sieunhanu.wordpress '>s6597wgg

Nhưng chuyện này vĩnh viễn không ngăn cản được ta yêu Dạ Kiếm Ly, những lúc huynh ấy ra vẻ hung ác, khi huynh ấy nghiến răng nghiến lợi, lúc huynh ấy cười đến mức gian trá, khi huynh ấy xấu hổ quay mặt đi, khi huynh ấy ngây ngốc vì bị ta hôn…

Không ngờ lại có nhiều kỷ niệm như vậy, cho dù bây giờ nhớ lại, vẫn có thể nhẹ nhàng mỉm cười.

Cả một trái tim, chỉ một mình huynh ấy ở trong nơi rộng lớn đó.

Ta nghĩ trái tim ta cũng không chứa thêm được bất cứ kẻ nào khác nữa, bởi vì ta nổi tiếng nhỏ mọn mà, hmm.

Có lẽ cho tới nhiều năm sau, ta vẫn là một người, luôn len lén yêu Dạ Kiếm Ly.

Cho nên, lòng ta đau vì Độc Cô Bạch, nhưng ta không thể thương hắn.

Phía sau có tiếng bước chân truyền đến, rồi dừng lại sau lưng ta, ta cũng không quay đầu nhìn, “Đào Nhi?”.

Không ai trả lời, một lúc lâu sau, nàng ta nhẹ giọng nói: “Nô tỳ… Tạ ơn Quận chúa cứu mạng”.

Giống như là có chút cố ý, ta khẽ cười một tiếng, “Ta không đi ngươi cũng không chết được đâu”.

“Vâng, nhưng cả đời nô tỳ sẽ không biết được chân tướng”, Đào Nhi vẫn đứng phía sau lưng ta, chần chừ hồi lâu, giọng nói đột nhiên trong trẻo rõ ràng, “Ta nghĩ rằng cô sẽ không tới”.

Nàng dùng chữ “ta”, là cách xưng hô tối kỵ giữa nô tỳ và chủ nhân. Ta không nói gì nữa, đột nhiên cảm thấy mình hơi bị ngu ngốc, Lộ Văn Phi nói có vẻ đúng, ta cuối cùng cũng chỉ liều mạng vì chút chuyện nhảm nhí.

“Ta hầu hạ cô cùng lắm mới chỉ hai tháng, cô cũng chẳng bao giờ để mắt tới…”, nàng vội vàng nói tiếp: “Ta tưởng là… Cô không sẽ vì ta… mà đáp ứng Nguyệt cô nương…”.

“Ta cũng tưởng là ta sẽ không đi”, ta cười cười nói: “Nhưng mà tính tình trước giờ rảnh rỗi cứ thích xen vào chuyện người khác, sau đó rước một đống tai họa trở về cho huynh đệ giải quyết… Ăn quịt bao nhiêu lần cũng không có cách trả…”.

Ta chỉ là, không muốn bên cạnh mình có thêm người chết.

Đào Nhi xoắn xoắn vạt áo. [@sieunhanu.wordpress '>vb21t87t8

Qua một lúc lâu, phía sau mới có vài tiếng nhẹ nhàng: “Cô là người tốt”.

Bờ vai ta run lên, cảm thấy những lời này có chút buồn cười, nhưng thế nào cũng không cười nổi.

“Ngươi lặp lại lần nữa được không?”, ta vẫn đưa lưng về phía nàng, cúi mặt nói.

“Cô… Là người tốt”.

Một câu nói rất đơn giản, chỉ có bốn chữ.

Nhưng ta nhớ rất rõ ràng, có người cũng đã từng nói với ta những lời này, ta vẫn cho rằng, ta không còn xứng đáng để nghe lại nữa.

Hóa ra ánh mắt của quần chúng vẫn còn sáng như sao a. Ta nhìn lên trời, cười đến kinh thiên động địa, Đào Nhi tưởng rằng ta giận đến mức thần trí thất thường, giật mình đến độ nhảy dựng lên như thỏ, ta cười cười hắng giọng, nhưng giọng nói cũng chẳng còn dễ nghe được nữa, đành phải im lặng, cúi đầu che đi dòng lệ trong mắt.

Đột nhiên có suy nghĩ lướt qua, ta ngẩng đầu nhìn Đào Nhi, “Đi theo ta”.

Ta kéo nàng đi, tìm đến gian phòng nghỉ của Trường Sinh, nhẹ nhàng gõ cửa.

Củ lạc này quả thật vẫn còn thức, lão rót một chén trà thơm, gương mặt tuấn tú ở tuổi trung niên chậm rãi giãn ra, nhưng trong đôi mắt trầm tĩnh lại tối tăm đầy tang thương. Ta và Đào Nhi ngồi xuống, Trường Sinh mỉm cười nói: “Ngươi nhận ra sao?”.

“Nhận ra chứ”, ta cũng mỉm cười, “Nói đi, muốn biết cái gì thì cứ hỏi đi”.

Ta bắt đầu thao thao bất tuyệt với Trường Sinh về tất cả những gì đã xảy ra, ánh mắt Đào Nhi mở to đến hết cỡ, cho dù nàng không hiểu rõ ràng mọi chuyện, cũng vẫn kinh ngạc đến ngây người.

Sau khi ta nói xong, Trường Sinh im lặng thật lâu không nói gì. Thật ra mà nói, lão là thần y danh chấn giang hồ, cũng không thể xem là người của Thanh Phong Các, nhưng ta đã sớm xem lão như gia gia của mình, ách, mặc dù ta thường không tỏ ra như vậy.

Lão đột nhiên đứng lên, từ trong hòm thuốc lấy ra một cái túi nhỏ, sau đó cẩn thận rút ra một lọ thuốc trước ngực, mở cái túi nhỏ ra, bên trong là chút phấn v