
y cô, có chút tha thiết nhìn cô: “Nhan nhi, cậu cũng đã biết một năm này, Thân thiếu và Tô Lai vẫn ở riêng, bọn họ không xảy ra chuyện gì, không kết hôn, thậm chí, chưa bao giờ cùng xuất hiện qua?”
Hoan Nhan muốn rút tay về, mi tâm của cô thình thịch nhảy, mặt của Văn Tĩnh trước mắt liền biến thành hai, ba, bốn. . . . . . Lên lên xuống xuống lắc lư .
“Nói chuyện này làm cái gì?” Hoan Nhan lẩm bẩm, lại cảm thấy hốc mắt một hồi chua.
Khi cô cảm thấy anh dần thay đổi, nói vậy cũng là lúc Tô Lai sắp trở lại, anh vốn dĩ cũng không phải là người như vậy phải không? Lãnh đạm, xa cách, không đụng vào cô, không cùng xuất hiện, hôm nay xem ra, chẳng qua cũng chỉ là như thế.
“Nhan nhi, tớ cảm thấy, trong lòng anh ấy vẫn luôn có cậu. . . . . Kỳ Chấn cũng nói như vậy.”
“Tĩnh!” Hoan Nhan thật nhanh ngắt lời cô, hô hấp thay đổi rối loạn, cô xoay mặt, chuyển hướng nhìn ra xa xăm: “Tớ không quên được tất cả những tổn thương mà ngày trước anh ta gây ra cho tớ, cậu không phải không biết, Tĩnh, trước khi ly hôn một ngày, tớ vẫn luôn đi theo anh ta, anh ta và Tô Lai thân mật không một chút khoảng cách, hoan ái triền miên, từ đầu đến cuối, tớ đều thấy được. . . . . . Tớ và anh ta đã không còn cách nào để trở lại như xưa, cũng sẽ không trở lại.”
Văn Tĩnh không biết nên mở miệng như thế nào, Tô Lai hình như đã thay đổi quá nhiều, cô ta không gây sự không làm khó, thậm chí không tiêu tốn tiền, đối với tất cả mọi người khách khí và ôn hòa, để ấy lần cô gặp cũng tìm không ra một chút tật xấu, Thân thiếu làm sao có thể nói ra lời chia tay?
Kéo dài tới hiện tại, liền còn có thể tiếp tục, không biết chừng còn có thể kéo dài tới khi bọn họ kết hôn mới thôi.
*********************************************************
“Tần tẩu, những thứ đồ này cũng không cần thu thập, chúng tôi đi sang bên kia, tất cả đều sắp xếp xong xuôi rồi, những thứ đó để lại đây thôi.” Tô Lai đem một ít quần áo mà mình yêu thích và đồ trang sức bỏ vào trong vali, lại nhìn ngắm căn phòng một lượt, ánh mắt ngừng trên cái vali trong góc, bên trong là những bộ y phục và một ít đồ dùng của Hứa Hoan Nhan mà anh tìm về.
Thân Tống Hạo soi gương thắt caravat, quay mặt qua nói với Tần tẩu: “Tần tẩu, nơi này liền giao cho các người xử lý.”
“Thiếu gia yên tâm đi.”
Thân Tống Hạo gật đầu một cái, chuẩn bị ra cửa thì ánh mắt chợt rơi vào cái vali, bước chân anh chần chờ dừng lại, hai hàng lông mày đột nhiên nhíu lại.
Tô Lai nhìn thấy vẻ mặt của anh, hàm răng không khỏi căng thẳng, nhưng cô vẫn cố nén sự kích động muốn tiến lên kéo anh đi, xoay người đi vào bên trong phòng chứa đồ, những bức ảnh cưới phủ đầy bụi chồng chất trong góc, cô đem một cái ra ngoài, tiện tay cầm khăn lau lau sạch sẽ, lại phí sức ôm ra tới cửa phòng ngủ: “A Hạo, mang cái này đi nữa.”
Thân Tống Hạo nghe tiếng vừa quay đầu lại, đột nhiên thấy hai người không chút tự nhiên ôm nhau cùng với vẻ mặt lạnh nhạt, không khỏi vươn tay, lúc đầu ngón tay sắp chạm vào, lại lặng lẽ dừng lại, chậm rãi buông xuống. . . . . . Hai mắt Tô Lai đục đỏ ngầu, ôm lấy hình ngồi chồm hổm xuống, mở chiếc vali của anh ra, đặt tấm hình đi vào, “Em biết trong lòng anh không bỏ được, vậy thì liền mang đi đi, lúc nào thì nhớ đến cô ấy, cũng có thể xem một chút. . . . . .”
Chương 236: Tàn Phế Và Mấy Năm Chia Cắt
“Cả đời này, người em duy nhất em yêu là anh, nhưng hiện tại người trong lòng anh lại là người khác, em sống còn có ý nghĩa gì sao?”
Tô Lai xoay người, dáng người chao đảo chạy vào trong phòng ngủ, cô vặn chốt khóa lại , ngay khi anh còn chưa kịp phản ứng mấy bước đã chạy tới ban công, cửa sổ thủy tinh sát đất bị cô đẩy ra, cô nhìn xuống dưới cao hơn mười thước, ở phía dưới chính là sân cỏ mềm mại, ngoài cửa phòng truyền tới âm thanh anh đang đập cửa, một hồi lại một hồi, Tô Lai cắn răng một cái, kèm theo một tiếng cười thật thấp, cô liền nhắm mắt lại không chút do dự nhảy xuống. . . . . . Đau nhức trong nháy mắt từ bắp chân truyền khắp toàn thân, nhưng lại làm Tô Lai nhẹ nhàng cười một tiếng, dưới ánh mặt trời chói mắt, cô rõ ràng nhìn thấy bóng dáng vội vã của anh đang chạy về phía cô, mà ngay trước một khắc lúc cô mất đi tri giác, cô cũng nhìn thấy anh rơi lệ, là đang quan tâm cô sao?
A Hạo, người người đều nói em yêu tiền, người người đều nói em chỉ muốn cần cuộc sống yên ổn phú quý giàu sang, nhưng A Hạo, thật sự em rất để ý tới sự tồn tại của em trong lòng anh.
Cô sợ cuộc sống không có một chút cảm giác an toàn này, ba năm hôn nhân, đã lấy đi tất cả sự thanh cao của cô, bào mòn sự cao ngạo, mà thứ duy nhất cô có được, chính là liều mạng, liều mạng giữ anh lại, cô không muốn bị chết chìm, bị chết chìm trong sự đau khổ. Cô không muốn mình thua.
Lịch trình đi Singapore trong ngày bị lùi lại, Tô Lai bị thương không nặng, chỉ nằm viện một tháng là sẽ ổn, chỉ là một chân bị cà thọt.
Thân Tống Hạo có chút áy náy, đối với cô chăm sóc cực kỳ chu đáo, một lần nữa lại định ngày chuẩn bị lên đường, những bức ảnh cưới kia đã bị cô tự mình làm chủ vứt bỏ, những bộ quần áo của Hứa Hoan Nhan mà anh tìm về cũng đã biến