
cô gái ấy quen nhau? Trước đó, Ngụy Hoa Tịnh mải theo đuổi dòng suy nghĩ của mình, lúc này mới phát hiện ra rằng, phản ứng của cậu em họ có gì không bình thường.
Theo những gì biết về cậu em họ, thì thái độ của Nhiệm Nam Hoa lúc này hoặc là mặc kệ, hoặc là hỏi thẳng xem có thể giúp được gì. Cách nói “một cô gái ngốc nghếch” có gì đó bất thường, vì bình thường Nhiệm Nam Hoa không để ý gì đến trí tuệ của con gái, càng không thể đưa ra kết luận rằng đối phương không chấp nhận mình – mặc dù điều đó xem ra đang trở thành hiện thực.
“Dù sao thì em cũng biết như vậy!” Vẻ mặt của Nhiệm Nam Hoa không được tự nhiên, nhưng sau đó lập tức che giấu nó bằng việc ngẩng lên lớn tiếng hỏi: “Nói đi, anh muốn em làm gì?”.
“Bây giờ thì không cần nữa.” Ngụy Hoa Tịnh lập tức thay đổi ý định, để cho Nhiệm Nam Hoa nhúng tay vào chuyện Vệ Tử, sao mình lại có ý nghĩ ngu ngốc thế nhỉ? Xem ra cơn ngu ngốc sáng nay vẫn còn chưa hết.
Nửa trận sau, cả hai người đều dốc sức để chơi, không ai nhường ai, chẳng mấy chốc hai người đều mồ hôi đầm đìa như tắm, trông chẳng khác gì những con gà gặp mưa.
Cuối cùng thì Ngụy Hoa Tịnh thắng, hắn bước lên vỗ vai Nhiệm Nam Hoa nói: “Đến cả môn tennis là sở trường của anh thế mà anh cũng khó khăn lắm mới thắng nổi em, nếu là bóng rổ thì có lẽ anh thua cái chắc!”.
Nhiệm Nam Hoa nhếch môi: “Là một trí thức, một tiến sĩ, được như anh đã là tốt lắm rồi, nhưng anh phải chú ý duy trì đấy, tán gái thì cũng cần phải có sức khỏe”.
Một người thẳng thắn như Nhiệm Nam Hoa rất ít khi dùng cách nói châm biếm này, Ngụy Hoa Tịnh cảm thấy hơi đau đầu, thấy cậu em không nhìn mình, bèn quyết định nói thẳng: “Thằng nhóc này, có cần phải như vậy không? Theo đuổi Vệ Tử, rồi bị từ chối chứ gì? Ông anh của em cũng vậy thôi, bây giờ làm ra vẻ chua chát ấy cho ai xem hả!”.
“Mẹ kiếp, ai chua chát?” Nhiệm Nam Hoa đột nhiên giáng một cú đấm, nhưng dường như Ngụy Hoa Tịnh đã đoán được trước, nên kịp thời tránh sang bên, đá trả một cái: “Đừng có chối, mẹ anh là bác của em đấy!”.
Nhưng hai người đã quá hiểu tính cách của nhau, vì thế mà cú đá của Ngụy Hoa Tịnh cũng bị trượt, có điều những cú đánh, cú đấm sau đó thì không dễ dàng tránh được như vậy nữa. Sau mấy chục cú đấm đá, cả hai đều bị thương, Ngụy Hoa Tịnh bị tím bầm một bên mép, còn Nhiệm Nam Hoa thì bị tím ở mắt, trông như mắt gấu mèo.
“Lão già kia, cái kiểu chơi bời tiêm nhiễm từ phương Tây của anh vẫn chưa hết à?” Khi hai người quấn chặt lấy nhau, Nhiệm Nam Hoa hổn hển hỏi Ngụy Hoa Tịnh lúc đó đang nằm ở phía trên.
“Sai rồi! Võ thuật của Trung Hoa chúng ta mới là thâm sâu, anh đã kết hợp ưu điểm của cả hai nơi.” Nhìn thấy Nhiệm Nam Hoa bị kìm chặt không còn khả năng đánh trả, cuối cùng Ngụy Hoa Tịnh cũng buông đối phương ra, rồi đứng dậy.
“Xét theo cục diện, cậu có thiên thời và cả địa lợi, vì cậu ở Bắc Kinh, còn anh thì sắp phải đi rồi, thời gian cũng không còn nữa. Anh cố gắng cũng chỉ được một cái nhân hòa, tuy hai chúng ta đều bị từ chối, nhưng anh khá đẹp trai…” Nhìn thấy ánh mắt của Nhiệm Nam Hoa đầy vẻ coi thường, Ngụy Hoa Tịnh nói tiếp: “Tóm lại, cậu tạm thời có ưu thế hơn anh. Nói rất nghiêm chỉnh, nhiều nhất cũng hơn nửa năm nữa anh có thể cầm tấm bằng tiến sĩ về nước, trong thời gian anh đi vắng, nếu cậu dốc hết khả năng theo đuổi được Vệ Tử thì anh tuyệt đối sẽ không tranh giành với cậu nữa. Ngược lại, nếu sau khi anh về nước mà cô ấy vẫn không phải là bạn gái của cậu, thì cậu không được can thiệp vào việc của anh, sau này cậu cứ chờ mà gọi cô ấy là chị dâu đi”.
“Em đâu có nói rằng sẽ theo đuổi cô gái ngu ngốc ấy?” Nhiệm Nam Hoa gân cổ lên đáp lại.
“Thế thì càng tốt! Anh sẽ không cần tranh giành mà vẫn thắng.” Anh đã có biện pháp đối phó với những người nói một đằng nghĩ một nẻo.
“Rút cục cô gái ngu ngốc đó có điểm gì thu hút anh vậy? Ý của em là chẳng phải anh là người rất thích chơi bời sao?” Lại còn bảo gọi là chị dâu nữa chứ, nghe mà thấy buồn nôn, nghĩ mà thấy muốn điên lên.
Ngụy Hoa Tịnh đưa mắt nhìn về phía xa, mỉm cười, nói: “Một cô gái nếu ngốc được như cô ấy thì cũng rất đáng yêu”, nói rồi quay về phía Nhiệm Nam Hoa, cười hì hì: “Thế còn cậu thì sao? Nhiệm thiếu gia cao ngạo?”.
“Đi, tới sân bóng rổ!” Nhiệm Nam Hoa nhặt túi lên, rời khỏi đó mà đầu không ngoảnh lại.
Chương 14 – 15
Chương 14
Vệ Tử bấm vào số điện thoại của Thời Viễn với tâm trạng thấp thỏm, vì người ở đầu bên kia là “thiên sứ áo trắng”.
“Chào cô”, là tiếng của một chàng trai trẻ có giọng nói dịu dàng như trong trí nhớ của cô.
“Tôi là Vệ Tử.” Sợ người kia nhất thời chưa nhớ ra, Vệ Tử vội bổ sung: “Là người bị va chảy máu mũi vào hôm kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện”.
“Tôi biết, tôi vẫn nhớ cô.”
Vệ Tử nghe thấy trong giọng nói của chàng trai ấy ẩn chứa nụ cười, mặt cô đỏ bừng lên, nói tiếp: “Tôi đã nói sẽ mời anh ăn cơm, khi nào thì anh có thời gian?”.
“Chỉ là việc nhỏ thôi mà, cô không cần khách sáo thế đâu.” Hình như nụ cười của người ấy tan biến dần, nhưng giọng nói vẫn rất ấm áp.
“Nên lắm chứ!” Vệ Tử có vẻ nôn nóng.
“Nếu thế, cô xem nơi nào thì tiện?” Thời Viễ