Người đẹp phải mạnh mẽ

Người đẹp phải mạnh mẽ

Tác giả: Cúc Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328011

Bình chọn: 8.00/10/801 lượt.

t đáng yêu, bèn hỏi: “Người ấy là ai vậy? Bạn học của cô à?”.

Vệ Tử bĩu môi: “Bạn học của tôi không có ai vô duyên như vậy”.

Thì ra đó là Nhiệm Nam Hoa lòng dạ hẹp hòi, người từng bất ngờ đề nghị cô làm bạn gái ngày ấy, cô đã tranh luận với anh ta, nói rõ ràng mọi thứ với anh ta, thế mà sau đó anh ta vẫn để mối hận trong lòng. Nghe nói mỗi lần nhắc đến cô, anh ta thường gọi cô là “cô gái ngốc nghếch” hoặc là “cô gái ngu ngốc”, cô ngốc hay không ngốc thì liên quan gì đến anh ta? Ghét nhất là những người tự cho rằng mình thông minh và coi người khác là ngốc nghếch!

Sau khi ăn xong, Vệ Tử đang định lấy tiền trong ví ra thanh toán thì Thời Viễn nhanh chóng đưa chiếc thẻ cho người phục vụ, cô định phản đối thì Thời Viễn mỉm cười: “Đây là địa bàn của tôi, để lần sau cô mời, được chứ?”.

Nghe nói còn có lần sau, trong lòng Vệ Tử thấy xao động, khuôn mặt giãn dần ra với vẻ vui mừng, như vậy cũng được.

Nhà trường ra thời hạn rời khỏi ký túc xá, trước khi về nhà theo lệ Vệ Tử vẫn cần gọi điện chào chú họ, khi bấm số, cô cảm thấy rất bất an, sợ chú họ lại trách móc mình vì chuyện hôm trước, vì suy cho cùng ông làm vậy cũng vì quan tâm đến cô.

Không ngờ giọng của chú họ rất nhẹ nhõm: “Vào được cơ quan nhà nước cũng rất tốt, lúc trước chú sợ cháu không tìm được việc nên mới sắp xếp như vậy, nếu cháu đã giỏi giang như thế thì chú yên tâm rồi!”.

Cho dù những lời của ông ấy là thật hay giả thì Vệ Tử cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thấy rất vui.

“Sau khi cháu rời trường có cần phải chuyển đồ đi không? Nếu không có nơi nào thì có thể tạm thời để ở chỗ chú.”

“Như thế được không ạ? Liệu có phiền chú quá không?” Vệ Tử vui sướng vì bất ngờ, sắp phải rời trường, nhưng phải hơn một tháng sau mới tới ngày đi làm. Rất nhiều sinh viên sau khi tốt nghiệp đều bán tống bán tháo đồ đạc của mình, nhưng những thứ có thể bán được của Vệ Tử không nhiều, song nếu đem vứt đi lại thấy tiếc, cả một đống đồ đạc không có nơi để, nếu mang về quê thì vừa mất công vừa không thể mang xuể, đúng lúc đang suy nghĩ xem giải quyết thế nào thì chú họ lại nói như vậy, không khác gì đưa than sưởi trong ngày tuyết rơi.

Sau khi cho các loại xô chậu đồ đạc của Vệ Tử vào trong chiếc xe hơi sang trọng của mình, Thiệu Dịch Tân chau mày: “Vệ Tử này, có những thứ đáng bỏ thì nên bỏ đi, ví dụ như chậu rửa mặt thì ở đâu mà chẳng bán, giữ lại làm gì?”.

Vệ Tử đỏ bừng mặt: “Cái chậu ấy dùng mấy năm rồi vẫn rất tốt, chất lượng rất tuyệt, bỏ đi thì tiếc lắm”, mua lại chẳng lẽ không phải dùng đến tiền?

“A Tử, cháu phải biết, có lúc cách sống của con người quyết định tầng lớp mà họ có thể đạt tới, nếu muốn tiếp tục đi lên thì cần phải phá bỏ một số quan niệm vốn có.” Đây là điều mà Thiệu Dịch Tân đúc rút được sau rất nhiều năm lăn lộn ngoài xã hội, hôm nay đem tặng không cho cô cháu gái, để xem cô cháu có ngộ ra được điều đó không.

“Tầng lớp? Thế nào là tầng lớp cao hơn?” Nhớ đến cảnh tượng sang trọng, náo nhiệt ở nhà họ Ngưu hôm ấy, trong lúc kích động, Vệ Tử buột miệng nói: “Thực ra, nếu so sánh với cuộc sống như của Ngưu Lệ Lệ, cháu cảm thấy tình hình của cháu bây giờ cũng rất tốt”.

Hôm Ngưu Lệ Lệ xuất ngoại, Thiệu Dịch Tân cũng đưa cô đến tiễn chân, trước khi qua cửa kiểm tra ở sân bay, hai mẹ con họ ôm nhau khóc nức nở, rồi sau đó Ngưu Lệ Lệ bị Lý Thiều Trung kéo đi, cứ vừa đi vừa ngoái đầu lại, nhìn cảnh tượng ấy Vệ Tử thấy rất đau buồn, cô không kìm được cũng khóc theo.

“Nhà họ Ngưu cũng chưa phải tầng lớp mà chú nói tới.” Thiệu Dịch Tân lắc đầu, “A Tử, cháu đã lớn, sắp bước chân vào xã hội rồi, vì thế có những lời nghe thì rất khó lọt tai, nhưng nếu sớm hiểu ra, có sẽ có ích cho cháu. Đó là, nếu chưa phải đến lúc cuối cùng thì không nên vội tìm đối tượng, mà hãy đợi sau khi tiếp xúc với nhiều người rồi hãy lựa chọn”.

Vệ Tử trợn mắt nhìn ông chú họ đang lái xe ở ghế trước, lúc trước, người cứ mong nhanh chóng tìm được người để gả cô đi là ông ấy, bây giờ người bảo cô rằng đừng vội cũng là ông ấy, không biết đã có chuyện gì khiến cho thái độ của chú thay đổi hẳn như vậy?

“Một người rất nổi tiếng ở phương Tây đã nói một câu rằng: Những cô gái xinh đẹp luôn cao hơn một bậc so với tầng lớp mà cô ấy đang sống. Vệ Tử, cháu có hiểu ý của chú không?” Thiệu Dịch Tân cảm thấy mình gần như đã nói thẳng ra.

Vệ Tử lắc đầu, nghĩ rằng ông chú họ không nhìn thấy cử chỉ ấy của cô, nên cô nói: “Cháu không hiểu”.

Thiệu Dịch Tân khẽ thở dài: “Lúc đầu cháu không chịu đi học cùng, bây giờ nghĩ lại thấy như thế cũng tốt, Ngưu Lệ Lệ có gửi thư cho chú, nói rằng rất hối hận vì đã kết hôn sớm như vậy, thực ra cô ấy còn có sự lựa chọn tốt hơn. A Tử, nhất định cháu phải rút kinh nghiệm từ cô ấy, đừng vội quyết định chuyện lớn cả đời”.

Vệ Tử cảm thấy mặt nóng bừng, suy nghĩ một lát rồi quyết định dứt khoát ngẩng đầu lên: “Chú, chú yên tâm, tạm thời cháu không nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ đâu, vì trước hết cháu phải cố gắng làm việc thật tốt, để trở thành một người phiên dịch xứng danh đã!”.

Cô vừa dứt lời, chiếc xe phanh kít lại khiến Vệ Tử suýt nữa bật khỏi ghế, nhìn thì


Snack's 1967