
ẽ không ——”.
“Nói xong chưa?”. Cố Chi chợt quay đầu lại, yên lặng nhìn cô, trong ánh mắt có một cảm xúc sinh động, và ánh mắt dao động mạnh mẽ.
Thư Tình sửng sốt, “Còn không có ——”.
“Vậy thì không cần nói”. Anh mạnh mẽ cắt đứt lời cô, sau đó dùng một giọng nói cực lực đè nén, “Nịt chặt dây an toàn”.
“A?”.
“Làm theo”.
Lại một lần nữa, thầy Cố tao nhã khởi động xe, xuyên qua bóng đêm đến thẳng khu nhà anh ở.
Dọc theo đường đi, bên trong xe không khí quỷ dị, Thư Tình thậm chí không biết nói cái gì, rốt cuộc trậm mặc không nói.
Bởi vì từ khi cô tỏ tình, cũng không biết chuyện sẽ phát triển theo hướng nào.
Rốt cuộc khi xe lái vào bãi đỗ xe, đi vào trong một góc tối không người, Cố Chi dừng lại.
Thậm chí anh không nói một lời, nhìn Thư Tình xuống xe, sau đó khóa kỹ xe, mang theo cô đi thẳng đến nơi cô rất quen thuộc —— nhà anh.
Sau khi cánh cửa khép lại, trong thang máy yên tĩnh lóe lên những con số.
Thư Tình không biết anh đưa cô về đây làm cái gì, lại chỉ có thể lựa chọn tin tưởng anh. Sau khi bước vào nhà anh, vừa đóng cửa, người đàn ông trước mặt không đổi giày, mà chợt xoay người lại, yên lặng cúi đầu nhìn cô.
“…. thầy Cố?”. Giọng nói của cô hơi run, trong bóng tối không mở đèn, lại có chút điềm đạm đáng yêu.
Thậm chí cô có thể nghe được nhịp tim của mình vang dội bên tai, khuynh hướng càng lúc càng mạnh.
“Em ——”. Vừa mới nói được một từ, cô chợt bị anh kéo vào trong ngực, gò má dán lên áo khoác ngoài của anh, trên eo cũng có một bàn tay nóng bỏng hữu lực ôm lấy.
Trong nháy mắt đó, tim của cô hoàn toàn ngừng đập.
Bọn họ kề sát nhau, không có một kẽ hở.
Ở trong bóng tối, không một bóng người, trong căn phòng yên lặng.
Anh….. ôm cô?
“Thư Tình”. Anh dùng giọng nói trầm thấp khàn khàn gọi tên cô khiến cô muốn run lên.
Mà cô chỉ có thể mơ hồ phát ra một tiếng, “Hả?”.
Đầu óc như hồ, lý trí như đậu hủ, vào lúc này cô thật sự tin tưởng lời nói của Tần Khả Vi, lúc tựu trường rút máu, cả đầu cô cũng bị y tá rút luôn đi rồi.
Cái tay kia đè chặt eo cô, dường như muốn khảm cô vào thân thể anh, mà chủ nhân của bàn tay thở nhẹ một tiếng trên đầu cô, lại gọi một lần, “Thư Tình…..”.
Mang theo một chút bất đắc dĩ, lại có ý tứ thỏa hiệp.
Cô run rẩy như con mèo nhỏ, từ từ ngẩng đầu lên từ trong ngực anh, mượn ánh sáng ngoài cửa sổ nhìn vào tròng mắt sâu không thấy đáy đang sóng lớn mãnh liệt , ở trong đó có rất nhiều cảm xúc cô chưa quen thuộc, những cảm xúc anh vẫn giấu rất kỹ.
Cô mờ mịt luống cuống, cô kinh hãi, cô thấp thỏm bất an, cô không biết gì cả.
Tất cả tâm tình đều hiện trong nét mặt của cô, nhưng Cố Chi rất dễ dàng nhìn ra, cô chỉ không sợ, lựa chọn duy nhất chính là tin tưởng.
Đứa nhỏ đáng thương yếu ớt như vậy, thiếu nữ cô đơn lại dũng cảm như vậy.
Mâu thuẫn bộc phát, rồi lại tạo thành sinh mạng khiến người ta không thể không động tâm.
Rốt cuộc, bàn tay Cố Chi đặt lên gò má cô, mang theo nhiệt độ nóng bỏng khẽ chạm, anh hôn lên cái trán của cô.
“Xin lỗi”.
…. Xin lỗi? Tim Thư Tình hơi dừng lại, cho nên đây là nụ hôn áy náy vì từ chối cô?
Nước mắt của cô rơi xuống, nhưng sau đó, nghênh đón cô là một câu nói thật sự vui vẻ.
“Xin lỗi, ngay cả chuyện tỏ tình như vậy cũng để em giành trước rồi?”.
Trong lúc khiếp sợ, cô thút thít quên khóc, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn người nào đó vẫn ôn nhu nhưng không hề trầm tĩnh nữa.
Mà một lần nữa anh lại nói, “Xin lỗi?”.
Gần như theo bản năng, cô hỏi anh: “Thầy xin lỗi vì cái gì?”.
“Xin lỗi… bởi vì chuyện cần làm tiếp theo ——” Anh cúi đầu hôn lên nước mắt cô, dịu dàng bổ sung thêm, “Vượt ra khỏi phạm vi nghề nghiệp của một thầy giáo”.
Spoil: “Em ở nơi này”.
Anh nắm tay cô, đưa tới lồng ngực bên trái.
Cô kinh ngạc nhìn đôi mắt đen nhánh của anh, giật mình vì trong lòng bàn tay là từng nhịp tim trầm ổn.
Em ở nơi này.
Luôn luôn ở nơi này
Chương 34
Lại một lần nữa nằm trên giường phòng khách, hoa văn trên chăn bông thanh lịch và bức tranh trên tường đối với Thư Tình mà nói, quá quen thuộc. Nhưng nói đến cũng buồn cười, số lần cô ngủ lại ở nhà Cố Chi dường như đã nhiều, lúc trước cô không nghĩ nhiều, hôm nay nghĩ lại mới giật mình, tất cả đã sớm vượt qua phạm vi thầy trò.
Sau khi nụ hôn như trong mơ đó kết thúc, cô nằm trong ngực Cố Chi, không đầu không đuôi hỏi một câu: “Cho nên, đây có nghĩa là thầy đã tiếp nhận em?”.
Người đàn ông phía dưới trầm mặc một lát, “Không, có thể là một thầy giáo nam cấm dục đã lâu có hành động biến thái bỉ ổi với một nữ học sinh”.
“….”.
“Thư Tình”. Anh thở dài, ngực hơi phập phồng, “Từ chối em bởi vì cảm thấy chưa đến lúc, giữ một khoảng cách với em mới là tốt nhất. Mà tiếp nhận em, là bởi vì tôi phát hiện, có lẽ những thứ tôi cho là tốt nhất chưa chắc đã tốt nhất. Tôi tự nhận mình lớn tuổi hơn em, kinh nghiệm cũng nhiều hơn, lại không dũng cảm bằng em. Tôi nghĩ….”. Anh hơi dừng lại, nghiêm túc nói, “Có lẽ tôi cũng giống em, vì tâm ý của mình mạo hiểm một lần”.
Những lời này trong miệng anh nói ra chợt có ý nghĩa quan trọng, Thư Tình bị rung động quá lớn, nói không nên lời, mà Cố Chi chỉ chống người lên, sử