Old school Easter eggs.
Người đàn ông của tôi

Người đàn ông của tôi

Tác giả: Dung Quang

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328582

Bình chọn: 10.00/10/858 lượt.

giỡn?”. Cô nói xong trong lòng chua xót, thậm chí hốc mắt cũng ươn ướt.

Cô cảm giác mình đúng là không có tiền đồ, thất bại bị lqd từ chối cũng không khóc lên, nhưng hôm nay lại vì một câu không mặn không nhạt của anh suýt chút nữa phá hỏng.

Thì ra ngay cả sự tín nhiệm cơ bản nhất anh cũng không cho cô.

Cố Chi nhìn đèn xe qua lại không dứt trước mắt, trầm mặc trong chốc lát mới nhẹ nói một câu: “Em còn nhỏ”.

Rốt cuộc lại trở về với hình tượng thầy Cố tao nhã lịch sự.

“20 rồi”. Cô nhấn mạnh nói, “Đã trưởng thành”.

Vậy thì thế nào? Cô vẫn nhỏ hơn anh sáu tuổi.

Rốt cuộc bên trong xe vang lên giọng nói trầm thấp của anh.

“Cái tuổi này của em, có thiện cảm với nhiều người là bình lqd thường, mà tôi lại là thầy giáo của em, càng dễ sinh ra hâm mộ và ấn tượng tốt, có lẽ ngay cả chính em cũng không rõ rốt cuộc đó là tình cảm gì, là hâm mộ hay là sùng bái, hoặc là…..”. Anh dừng ở chỗ này, có điều ám chỉ.

Anh không chấp nhận cô, thậm chí chất vấn cô.

Sùng bái, thưởng thức, thiện cảm…. Cô đã sống hai mươi năm, vậy mà anh lại coi cô là đứa bé, ngay cả tình cảm của mình cũng không biết rõ, vẫn bộ dạng hiền lành dạy bảo cô, khuyên giải cô.

Cuối cùng, cảm xúc của Thư Tình rơi xuống đáy cốc, xoay lqd người mở cửa muốn đi.

Nhưng Cố Chi nhanh hơn cô, chỉ nhẹ nhàng ấn khóa cửa, hai người bị vây trong không gian nhỏ bé.

“Mở cửa!”. Cô trợn mắt nhìn anh.

“Nghe lời tôi nói hết đã”. Hai tay anh đặt lên tay lái, thở dài, không để ý tới sự phẫn nộ của cô, tiếp tục bình tĩnh nhìn phía trước, “Trước khi tỏ tình, em đã suy nghĩ đến kết quả chưa? Tôi là thầy giáo, em là học sinh. Nếu như tôi từ chối em, em có nghĩ sau này khi tôi dạy học, em sẽ dùng thái độ gì đối mặt với tôi sao?”.

“Không có suy nghĩ qua, nhưng mà bây giờ cũng đã biết, có bết quá cũng không tệ hơn tình huống hôm nay được, bởi vì thầy đã từ chối em”.

Giọng nói của cô khổ sở, không hiểu tại sao anh còn phải vạch vết sẹo của cô ra, cô đã trốn tránh khổ cực như vậy, cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc.

“Vậy nếu tôi đón nhận em, em nghĩ rằng cuộc sống của em sẽ tốt hơn hiện tại sao?”. Anh chợt quay đầu nhìn cô, mắt sáng như đuốc, bình tĩnh nói, “Em nghĩ người bên cạnh sẽ nghĩ thế nào? Thầy trò yêu nhau không phải giống như trong tiểu thuyết viết, cũng không phải chỉ cần em cảm thấy giữa hai người yêu nhau thì người khác sẽ đón nhận chuyện đó. Nếu như em ở cùng với tôi, có lẽ em sẽ phải nhận ánh mắt không thiện cảm của mọi người, thậm chí là công kích, vũ nhục, chửi bới. Em có nghĩ những thứ này không?”.

Bóng đêm ngoài cửa sổ, tiếng ồn ồn ào ào, tràn đầy các âm thanh, mà bên trong xe lại bỗng nhiên trầm mặc, chỉ còn lại tiếng thút thít đè nén vang bên tai.

Giọng nói trước sau như một trầm thấp dễ nghe, lại khó nén sự nóng nảy bất an.

Anh nói một hơi nhiều như vậy, hiển nhiên là anh đã suy nghĩ rất nhiều.

Thư Tình nhìn anh, cảm xúc trên mặt từ từ rút đi, cuối cùng ánh mắt buông thõng xuống, “Em không nghĩ nhiều như vậy, bởi vì trong mắt em, cho đến bây giờ những thứ này đều không thể tạo thành lý do em thích thầy”.

Từng câu từng chữ, rõ ràng là bao hàm ngôn ngữ ủy khuất chua xót, nhưng cô nói ra lại biến thành một lần tỏ tình đầy dũng cảm và chắc chắn.

Ánh mắt Cố Chi trầm xuống, lại không tìm được từ nào để nói tiếp với cô.

Tất cả đều khác với những gì anh mong đợi, ngang nhiên chạy theo một phương hướng mà anh không xác định.

Thư Tình nói: “Ở trong nhận thức của em, thích chính là thích, cho dù chỉ mình em đơn phương, em vẫn muốn nói ra để cho thầy biết, chung quy vẫn tốt hơn che giấu rồi lưu lại tiếc nuối”.

Cô nói: “Thầy tốt với em, trong lòng em biết ơn; thầy lên tiếng trấn an, em thật sự cảm tạ. Nhưng là lòng mình thì có mình rõ ràng nhất, em rất rõ ràng em không phải sùng bái thầy, hâm mộ thầy, mà lầm tưởng tâm tình này là thích”.

Giọng nói nghẹn ngào, cuối cùng cô dừng lại.

Không nói ra, còn rất nhiều:

Em thích thầy, không phải bởi vì thầy là thầy giáo cao cao tại thượng và là bác sĩ, mà bởi vì thầy có kinh nghiệm không tầm thường, lớn lên trong nghịch cảnh, rốt cuộc trở thành người bây giờ, trở thành tín ngưỡng và mục tiêu tồn tại của em.

Em thích thầy, không phải vì thầy cho em cảm giác an toàn hoặc được người lớn bảo vệ, mà bởi vì qua thời gian ở cùng với thầy, em cảm nhận được rõ ràng chênh lệch giữa chúng ta, tất cả thuộc về sự mẫn cảm và tự ti của con gái, rốt cuộc cho em động lực lớn nhất trước nay chưa có.

Em thích thầy, bởi vì em nguyện ý dùng mỗi phần cố gắng của mình để theo bước tiến của thầy, không sợ quá trình này rất dài, rất khó khăn, nhưng cũng bởi vì trên con đường đi tới có bóng lưng của thầy, cho nên em vì muốn biến mình thành người tốt hơn mà liều lĩnh một lần.

“…. Nếu như thầy cảm thấy lúng túng, trừ lúc đi học, còn lại nếu trên đường nhìn thấy em, làm bộ như không biết cũng được, em tuyệt đối sẽ không chủ động, tới quấy rầy thầy, hoặc là gọi thầy”.

Mặc dù không có biện pháp khống chế tiết tấu của tim, nhưng ít nhất sẽ không mang đến khốn nhiễu cho thầy.

“Cuối cùng, em hi vọng thầy có thể để cho em ít mặt mũi, đừ